Tô Văn Văn thở ra một vòng khói: “Ngươi muốn biết cái gì?"
"Bốn ân huệ lớn. Chi tiêu hàng triệu đồng chỉ vì một người tàn tật được xem là có thể làm Di Lặc. Ta muốn biết mọi thứ."
"Ngươi biết nghề đâm thuê chém mướn không?"
Tô Văn Văn nhìn vào điện thoại và chậm rãi nói.
"Cố định tỷ lệ cược và kiếm thật nhiều tiền."
Tô Định Bắc trả lời.
"Giết người, mua mạng. Đây là nơi mua bán lớn hàng đầu ở Hạ quốc, Hải Đông Thanh ở Hải Châu. Ngươi có biết lão đại cuối cùng của bọn hắn là ai không?"
Tô Văn Văn bật mí.
"Ai?"
Tô Định Bắc thực sự có dòng máu nóng nảy của Tô gia chảy trong người, không có một chút sợ hãi, mà là trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.
"Giám đốc Mộ Dung."
Tô Văn Văn mỉm cười: “Có ba vị Phật ở Hải Đông Thanh, nàng là một trong số đó.
"Phật Di Lặc, là một vị khác."
Tô Định Bắc cười tươi như hoa: “Hải Đông Thanh? Bây giờ chỉ có Cẩm Tú."
…
Trong khi cả hai đang nói chuyện, có chuyện xảy ra với Tô Chấn Đông.
Bàn ghế cũ quen thuộc, khách quen thuộc. Những tờ báo cũ dán trên nóc nhà vẫn như xưa.
Dường như không có gì thay đổi, nhưng Tô Chấn Đông không thể ở lại. Nhưng Tô Chấn Đông vẫn đứng ngoài sân gió thổi dữ dội không muốn vào nhà. Có vẻ như đó là cách duy nhất để hắn cảm thấy tốt hơn.
"Ta đã làm gì sai chứ?”
Tô Chấn Đông không rõ.
Hắn chỉ là đưa mấy khoản vật liệu xây dựng đi vào. Cẩm Tú thuộc về đệ đệ của hắn, vậy tại sao lại cho phép người ngoài kiếm tiền mà ca ca ruột lại không thể?
Hơn nữa, Tô Chấn Đông luôn nghe theo lời mẹ, từng xu kiếm được sẽ để lại cho Tô Bình Nam, hắn hơi oán hận.
"Đông ca, Văn ca nói ngươi không thể đi ra ngoài.”
Giống như mấy lần trước, khi hắn bước tới cổng sân, Tô Chấn Đông lại bị chặn lại.
"Ta có việc phải làm, tránh ra.”
Tô Văn Văn đã bỏ đi, nhìn thân hình cúi đầu và giọng nói kính cẩn của hai người trẻ tuổi đang chặn đường, Tô Chấn Đông đột nhiên có dũng khí.
Sắc mặt hắn lạnh lùng: “Trả lại điện thoại cho ta, có việc gấp.”
"Đông ca, Văn ca nói ngươi không thể ra ngoài, điện thoại cũng không thể đưa cho ngươi.”
Minh Cường đang trông chừng Tô Chấn Đông lắc đầu và mỉm cười: “Đừng làm cho các anh em khó xử.”
"Hắn không phải người Tô gia như ta!"
Trong tâm trí của Tô Chấn Đông, đều là chuyện Tiểu Ngọc không thấy hắn sẽ vô cùng lo lắng, trong lòng hơi tức giận.
"Ta với ông chủ Tô Bình Nam của các ngươi mới là người Tô gia, hiểu hay không hả, tránh ra!"
Đối phương càng nhượng bộ, Tô Chấn Đông càng trở nên tự tin, thậm chí hắn còn cho rằng mình đúng.
Đúng thế, mình là ca ca ruột của Tô lão nhị, một giọt máu đào hơn ao nước lã. Những người này có ai dám làm gì mình?
Để nâng cao động lực, Tô Chấn Đông duỗi ngón tay chỉ vào trán hai người: “Ai xa ai gần ai cũng không rõ ràng, đầu óc hỏng rồi.”
Hành động có phần làm nhục người khiến Minh Cường và một thanh niên khác sắc mặt tái mét.
"Tránh sang một bên."
Nhìn hai người vẫn bất động, Tô Chấn Đông trở nên hung tợn.
Phải, tại sao ngươi không hiểu điều đó? Tô lão nhị ở nước ngoài, lão tứ là một tiểu hài tử, Tô Văn Văn cũng là người ngoài, làm sao mình có thể vẫn để bọn hắn giày vò nữa.
"Văn Văn ca nói, ngươi dám đi ra ngoài viện này, lập tức đánh gãy chân ngươi.”
Minh Cường có thể theo sát Tô Văn Văn suốt chặng đường dài, đương nhiên không phải thiện nam tín nữ gì, luôn được Tô Văn Văn đánh giá cao về bản lĩnh. Lúc này, hành vi của Tô Chấn Đông khiến sắc mặt hắn hơi khó coi.
Tô Chấn Đông do dự.
Bầu không khí trong lúc nhất thời giằng co, mấy người lạnh lùng nhìn nhau như vậy.
…
Tuyết rơi dày.
"Nếu qua được thì đưa cái này cho hắn."
Lão Di Lặc khom người trong gió lạnh, nghiêm nghị đưa một chiếc túi bọc chặt cho bác sĩ trên xe cứu thương.
"Lão tiên sinh, tình trạng của hắn rất nguy hiểm. Tất cả những gì ta có thể nói là sẽ cố gắng hết sức."
Bác sĩ Lưu nhìn Lý Thiên Cẩu đang được nâng lên cáng, sắc mặt nghiêm túc. Hắn đã là bác sĩ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn thấy một người bị đánh đập như thế này.
Đây không còn là một chấn thương nghiêm trọng nữa, quả thực có thể dùng từ thối rữa để hình dung.
“Không sao đâu.”
Sau khi lão Di Lặc đưa túi, cả người như mất hết sinh khí.
"Không cứu được thì cứ đốt đi."
Lão Di Lặc từ chối yêu cầu của đối phương muốn đưa mình xuống núi, một mình ngồi trên đống củi mục còn sót lại, nhàn nhã châm khói khô rồi vẫy tay với mấy người.
"Đi đi."
…
"Chủ nhiệm Lưu, chắc hắn có chuyện xưa nào đó.”
Y tá Tiểu Quyên mới tốt nghiệp đại học y ở tỉnh được một năm, đang giúp Lý Thiên Cẩu chữa trị vết thương. Nàng ngước mắt lên liếc nhìn bóng dáng ông già dần mờ mịt trong tuyết.
"Lo làm việc của ngươi đi."
Bác sĩ Lưu trông có vẻ dữ tợn, hàng loạt mối quan hệ đồng loạt cầu xin hắn giúp đỡ, hắn không thể không đến, nhưng hoàn cảnh của người trước mặt thật sự rất khó giải quyết.
"Biết rồi.”
Tiểu Quyên lè lưỡi không dám hỏi thêm, nàng tò mò muốn chết.
Lần này nơi cấp cứu thật kỳ quặc.
Nơi này quá xa xôi hẻo lánh.
Hơn nữa, xe cứu thương không hề báo còi gì cả. Trong cả quá trình, chủ nhiệm Lưu không để tiếng còi. Hơn nữa, hắn đã từ chối hai cuộc phẫu thuật và đích thân đến một nơi khỉ ho cò gáy này gặp một lão nhân kỳ lạ như vậy?
Cô y tá nhỏ không khỏi tò mò, lặng lẽ mở gói hàng mà lão nhân đã đưa cho trong quá trình bác sĩ Lưu cấp cứu.
Là một bức tranh.
Trên nền giấy ố vàng, một bức tượng Phật sống động.
Phật Di Lặc bụng phệ.
Tất nhiên là Tiểu Quyên nhận ra nhưng nàng luôn cảm thấy bức chân dung đó hơi kỳ lạ, hình như nó khác với những bức nàng thường thấy.
Sau khi bận rộn làm cấp cứu, nhịp thở của bệnh nhân trở nên ổn định thì một ý nghĩ chợt lóe lên trong tâm trí nữ y tá.
Tượng Phật đó không cười.
Phật Di Lặc luôn mỉm cười bây giờ lại không cười?
Khó trách mình thoạt nhìn cảm thấy hơi kỳ lạ. Phát hiện này khiến cô y tá nhỏ không khỏi rùng mình.