Tô Chấn Đông vẫn đi một bước.
"Ta không tin ngươi dám, ta là đại ca của Tô Bình Nam."
Tô Chấn Đông nhấn mạnh một lần nữa: “Đại ca ruột!"
Nói xong, hắn bước chân trái ra khỏi sân.
Tiếp theo, một cơn đau khó tả khiến hắn lập tức kêu lên. Ôm lấy cái chân trái bị trẹo của mình, nhìn hai thanh niên đang cầm cờ lê vô cảm nhìn mình, Tô Chấn Đông khóc lớn.
Chiếc cờ lê này dường như đã phá hủy tất cả sự tự tin và tham vọng mà Tô Chấn Đông đã gây dựng trong sáu tháng qua. Giờ phút này, hắn dường như đã thay đổi trở lại thành nam nhân thôn quê chân chất, thật thà.
Điều này khiến cả hai trở mặt với nhau.
"Đông ca, ta giúp ngươi gọi bác sĩ. Khi mọi thứ kết thúc, ta sẽ đền một chân cho ngươi.”
"Minh Cường ngồi xổm xuống và nói một cách chân thành: "Nhưng ta phải làm những gì mà Văn Văn ca đã yêu cầu ta làm.”
"Ta sẽ quay lại ngay lập tức."
…
Tô Văn Văn sắc mặt hơi khó coi sau khi nhận được cuộc gọi của Minh Cường, hắn chưa bao giờ tưởng tượng rằng Tô Chấn Đông lại bị ma quỷ ám ảnh đến vậy.
Chẳng lẽ ngươi nhìn không ra Nam ca đã tức giận rồi sao? Bằng không những người như ta làm sao có thể giam lỏng ngươi ở quê nhà. Nhất định phải náo loạn sự việc đến mức không thể cứu vãn hay sao?
"Chuyện gì vậy?"
Tô Định Bắc hỏi.
"Đại ca đòi đi ầm ĩ, kết quả bị Minh Cường đánh gãy chân. Nhưng đây là điều ta đã dặn dò bon hắn, không thể trách hắn được.”
Tô Văn Văn chủ động chịu trách nhiệm, đã bị Tô Định Bắc cắt ngang trước khi hắn nói xong.
"Đánh tốt lắm.”
Tô Định Bắc xen vào: “Ngay cả mức độ nghiêm trọng của sự việc hắn cũng không biết rõ, Tô Chấn Đông chính là một kẻ ngu xuẩn.”
Tô Định Bắc vẫn luôn gọi thẳng tên mấy huynh muội, thời kỳ đầu ngay cả Tô Bình Nam cũng là như thế, huống chi là Tô Chấn Đông bây giờ đang làm cho nàng thất vọng.
"Ta sẽ đi liên hệ với bác sĩ Khúc đến thôn Tô Gia, hắn là chuyên gia số một trong lĩnh vực chỉnh hình ở Thiên Nam.”
"Không cần."
Tô Định Bắc sắc mặt lạnh lùng: “Gãy chân còn hơn mất mạng. Nếu hắn bị tàn tật, chúng ta sẽ nuôi hắn ở nhà. Tạm thời mặc kệ hắn, nhị ca sẽ đồng ý việc ta làm."
Thấy Tô Văn Văn đang do dự không nói, Tô Định Bắc vốn đã quen lạnh nhạt nở một nụ cười ấm áp hiếm thấy, chủ động ôm lấy cánh tay Tô Văn Văn:
"Văn Văn ca, chúng ta là người một nhà, ngươi không cần khách sáo như thế.”
"Chủ yếu là sợ sau này thẩm thẩm không làm thịt viên chiên cho ta nữa.”
Một dòng nước ấm áp dâng lên trong lòng Tô Văn Văn, sau khi pha trò, hắn chân thành nói với Tô Định Bắc: “Ngươi thực sự ngày càng giống Nam ca."
Trên thực tế, vẫn có một chút khác biệt.
So với Tô Định Bắc, cách xử lý của Tô Bình Nam thậm chí còn cay độc hơn. Sau khi biết tin, hắn đã gọi điện liên lạc trực tiếp với Minh Cường đang lo lắng bất an.
…
"Đã lâu rồi không được ăn khoai lang nướng. Ăn một củ đi, khoai nóng làm ấm bụng.”
Người bạn đồng hành bên cạnh đưa khoai lang mới nướng cho Minh Cường sắc mặt đang nặng nề: “Đừng nghĩ nữa, ngươi không đánh cờ lê đó thì ta cũng phải đánh, Nam ca là ai chứ, hắn sẽ không trách ngươi đâu.”
"Hi vọng như vậy."
Minh Cường gượng cười gạt củ khoai lang mà bạn đồng hành đưa cho:
“Dù sao thì việc cũng đã làm, nói không chừng sau này ngươi phải chăm sóc ta rồi.”
"Đừng nói nhảm."
Bạn đồng hành còn chưa dứt lời, điện thoại của Minh Cường vang lên.
"Bắt máy đi.”
Người bạn đồng hành nhìn Minh Cường đang uể oải, không khỏi thúc giục.
"Là điện thoại của Tô tổng.”
Minh Cường luôn tàn ác với bên ngoài giờ đây tràn ngập lo lắng, dãy số trên điện thoại đã hiển thị danh tính của đối phương.
Người bạn đồng hành cũng trở nên căng thẳng, Minh Cường hít một hơi thật sâu, rồi nhấn nút trả lời.
"Minh Cường? Ta là Tô Bình Nam."
Có lẽ vì cuộc gọi xuyên đại dương nên giọng nói của Tô Bình Nam hơi rè.
"Ta là Minh Cường, Tô tổng."
"Kể lại mọi việc lần nữa cho ta nghe.”
"Được.”
Minh Cường đã trung thực kể lại một lần nữa, không có bất kỳ sự cắt xén hay phóng đại nào trong toàn bộ quá trình, hắn biết rằng Tô Bình Nam muốn nghe sự thật.
"Đi đánh gãy chân còn lại của hắn."
Giọng nói Tô Bình Nam không nghe ra vui buồn: “Ngay bây giờ."
Điện thoại cúp máy.
Minh Cường nghi ngờ rằng có phải do hắn quá căng thẳng nên bị ảo giác thính giác hay không, nhìn người bạn đồng hành đang ngẩn ngơ, một lúc sau hắn mới hỏi: "Ngươi có nghe thấy hắn nói gì không?"
"Nghe thấy rồi."
Người bạn đồng hành nuốt nước bọt: “Nam ca kêu ngươi đánh gãy chân còn lại của Đông ca.”
"Ta đi làm việc."
Minh Cường gật đầu đứng dậy, bước đi nhanh chóng.
…
Thanh thành.
Cô y tá nhỏ đi vệ sinh ở cây xăng quay lại thì thấy xe trống trơn.
"Người đâu rồi?”
Nàng y tá nhỏ ngạc nhiên hỏi.
"Đã được đón đi rồi, một chiếc xe SUV Việt dã màu đen."
Tài xế xe cấp cứu Tiểu Lý đang hút thuốc, biểu cảm của chủ nhiệm Lưu đang nói chuyện có vẻ rất phức tạp.
"Còn chưa hoàn toàn qua khỏi nguy hiểm đâu đấy."
Cô y tá nhỏ kinh ngạc: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Không đâu, mạng hắn cứng lắm.”
Chủ nhiệm Lưu nhìn nữ tử đang thất thần, cười nói: "Trong túi đồ đó có thứ cho ngươi."
"Cái gì vậy?"
Nữ tử nhìn thấy chiếc túi da màu đen được đặt ở vị trí nổi bật trong xe.
"Ngươi tự mở ra xem là biết thôi mà."
Bác sĩ Lưu mỉm cười và ra hiệu cho nàng lát sau hãy mở ra: “Ngươi còn chưa chuyển sang chính thức đúng không, trở về viết cái đơn, ta sẽ ký cho ngươi."
"Cảm ơn, chủ nhiệm Lưu."
Y tá nhỏ cực kỳ ngạc nhiên vui mừng. Lần này, có mười một người được trường của các nàng chỉ định đến bệnh viện số 3 thành phố nhưng chỉ giữ hai người ở lại. Đây luôn là vấn đề lo lắng nhất của nàng. Không ngờ cuộc sống riêng của nàng lại thực sự được giải quyết một cách nhanh chóng khiến nàng vô cùng ngạc nhiên.
"Hãy nhớ nói ít hơn và làm nhiều hơn.”
Bác sĩ Lưu lên xe gật đầu với nàng y tá nhỏ đang ôm chiếc túi da: “Ta sẽ không tiễn ngươi. Ngươi cũng cần thời gian bình tĩnh. Bắt taxi về nghỉ sớm, ta cho ngươi nghỉ nửa ngày.”
"Được.”