Nữ tử cười rạng rỡ, mặc dù không hiểu tại sao bác sĩ Lưu lại nói nàng cần bình tĩnh nhưng nàng vẫn vui vẻ gật đầu.
Xe cấp cứu nhanh chóng đi xa, cô y tá nhỏ nhìn đèn hậu xe dường như nhớ ra điều gì, vội vàng lấy trong túi ra tờ giấy có bức tượng phật kỳ dị, giơ hai tay hét lớn: "Còn chưa đưa thứ này cho hắn nè!”
Đáng tiếc là chiếc xe không dừng lại.
Y tá bĩu môi nhét mấy thứ vào túi trước khi tò mò mở chiếc túi da màu đen ra: “Còn làm ra vẻ bí mật, để ta xem nó là gì?"
Tiền giấy năm xấp trăm đồng thật dày cứ như vậy xuất hiện trước mặt tiểu y tá lương một trăm bảy mươi tệ một tháng.
…
"Ta đã bảo Lí Mẫn đi đổi cho ngươi, ngươi sẽ trở lại Thiên Đô."
Ba giờ sau khi đánh gãy chân kia của Tô Chấn Đông, Minh Cường nhận được cuộc gọi từ Tô Văn Văn.
"Chuyện gì đã xảy ra?”
Biểu cảm của Minh Cường hơi chua xót, hắn cho rằng kêu hắn trở về không có lý do cũng không phải là chuyện tốt.
"Trở về may quần áo đi. Nam ca nói con rồng trên cổ ngươi cần thêm cái móng vuốt nữa.”
Tô Văn Văn đang cười rất vui vẻ trong điện thoại...
…
Một người trẻ tuổi vừa bước ra ngoài xã hội bỗng nhiên nhận được một số tiền rất lớn trong hoàn cảnh hết sức kỳ lạ, cảm giác không phải là vui mừng mà là sợ hãi.
Đó là trường hợp của cô y tá nhỏ.
Vốn tưởng rằng chỉ là tháp tùng chủ nhiệm Lưu trong một chuyến du ngoạn riêng, nhưng bây giờ xem ra mọi chuyện không đơn giản như vậy, điều này cũng khiến nữ tử trẻ cảm thấy bất an thấp thỏm rất lâu.
Ở trong bệnh viện và có đủ tài sản để mua một ngôi nhà cho phép nàng tự lựa chọn.
"Nói ít hơn, làm việc nhiều hơn."
Những lời nói của bác sĩ Lưu vẫn còn nguyên vẹn trong trí nhớ của nàng. Sau vài tháng bình tĩnh lại, cô y tá nhỏ đã chôn chặt chuyện này vào tận đáy lòng.
Vài tháng trở lại đây, không ai nhắc đến ngày đó, kể cả tài xế Tiểu Lý. Ngay cả khi chỉ có hai người, y tá nhỏ lờ mờ nhắc đến đều bị hắn từ chối thừa nhận.
Điều này khiến cô y tá nhỏ hơi sững sờ.
Đôi khi nàng còn tưởng rằng kỉ niệm đó chỉ là ý nghĩ của riêng mình, nhưng tờ giấy ố vàng lạ lùng trong ngăn kéo đã khiến nàng nhớ mãi.
Mọi thứ là có thật.
Nhưng không rõ vì lý do gì, cô y tá nhỏ chưa bao giờ ném những mảnh giấy này.
Vào một ngày của sáu tháng sau, cô y tá mệt mỏi rời khỏi khoa cấp cứu bị một người lạ chặn lại.
"Cảm ơn ngươi."
Đối phương rất khách sáo mỉm cười với nàng, nhưng vết sẹo rất lớn khiến nụ cười của nam nhân trông thật đáng sợ.
"Ta không quen biết ngươi, ngươi có đang nhận nhầm người không?”
Cô y tá nhỏ giật mình, cũng may nàng ở cửa bệnh viện có nhiều người ra vào, nếu không nàng đã sợ hãi hét lên.
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy một khuôn mặt đáng sợ như vậy.
Vô số vết sẹo trải dài trên mặt đối phương, đặc biệt là vết sẹo dưới mắt trái, to lớn và hung tợn như một con rết. Bản năng nghề nghiệp khiến cô y tá nhỏ tự hỏi trong đầu vết thương như thế nào mới có thể khiến đối phương mang những vết sẹo đáng sợ như vậy.
"Là ngươi à?”
Ký ức sâu thẳm trong tâm trí của y tá nhỏ khiến nàng nhớ đến nam nhân bị đánh đập ngày đó.
"Nhớ ra chưa? Là ta đây."
Nam nhân bước khập khiễng đến gần nữ tử, nhẹ nhàng nói: "Ta đến lấy lại mảnh giấy đó."
Cô y tá nhỏ sững sờ, nàng hiểu nam nhân đang nói gì.
Nàng cố gắng nhớ lại, cuối cùng từ khuôn mặt có vết sẹo dài khủng bố kia nàng nhớ lại khuôn mặt máu thịt lẫn lộn của cảnh sát trưởng trong ký ức.
"Thực sự là ngươi."
Sau khi biết đối phương là ai, cô y tá nhỏ hơi hạ thấp cảnh giác, lúc này sự tò mò đã chiếm thế thượng phong.
"Đồ đạc ta để lại, ngươi cho ta xin lại.”
"Được rồi.”
Nam nhân rất bình tĩnh.
Cô y tá nhỏ nhanh chóng trở lại, sau khi giao đồ cho đối phương, nàng không khỏi hỏi: "Hình vẽ rất kỳ lạ, có thể nói cho ta biết rốt cuộc đây là gì được không?"
"Một thứ truyền thừa.”
Nam nhân dừng chân lại, bất ngờ trả lời câu hỏi của nữ tử.
"Lão nhân kia sao rồi?"
Cô y tá nhỏ tò mò thắc mắc rất nhiều, tuy rằng hình dạng của đối phương khủng khiếp, nhưng cũng không khó giao tiếp. Điều này khiến nàng đặt ra một câu hỏi khác mà nàng quan tâm, nàng không thể nào quên cảnh tượng nhìn thấy trên xe, một ông già hút thuốc một mình trong gió tuyết.
"Chết rồi.”
Nam nhân dừng lại, đưa ra một câu trả lời khó hiểu cho cô y tá nhỏ: “Tinh thần của hắn đều ở trên mảnh giấy này."
"Ồ."
Cô y tá nhỏ không hiểu nam nhân nói gì, ngây ngốc gật đầu, nam nhân dừng lại không lâu trả lời câu hỏi đó, nàng ngơ ngác nhìn nam nhân lên xe địa hình bỏ đi. Sau đó nàng không bao giờ gặp lại nam nhân cũng như bức tượng Phật kỳ dị kia nữa.
Nhưng nhất định sẽ có một câu chuyện tuyệt vời.
Cô y tá nhỏ luôn tin tưởng vào điều này.
…
"Chu Ngọc mất tích rồi?”
"Tô Chấn Đông cũng không liên lạc được?”
Sau khi nhận được cuộc gọi, giọng của Sở Hán Văn thay đổi, trong lòng không khỏi xót xa.
"Lão La, chuẩn bị xe."
Hắn hét vào cửa, mặc kệ có bao nhiêu khách hàng đang đợi hắn, hắn lập tức thu dọn đồ đạc và định đi vài ngày.
"Cuối cùng vẫn thất bại."
Sở Hán Văn tự lẩm bẩm.
Tốc độ hành động của đối phương quá nhanh, đây là trường hợp Tô Bình Nam còn chưa quay lại chủ trì tình hình tổng thể, lựa chọn tốt nhất lúc này là tránh xa lửa giận của Cẩm Tú, chờ lão đại Tô Bình Nam đàm phán xong trở về.
Vẫn còn nhiều điều để nói.
Không giống như những người khác không nhúng tay sâu vào, Sở Hán Văn biết tất cả sự thật.
Lý do quá đơn giản.
Ngay từ đầu, cục diện này đã không phải là một trò chơi sinh tử, Sở Hán Văn và ông chủ Thường ở phía sau không nhằm vào tập đoàn Cẩm Tú, tất cả những việc bọn bọn hắn làm, mục tiêu thực sự là ông chủ Mạnh…
Vị trí đó chỉ có một, nếu ông chủ Mạnh thăng tiến, như vậy ông chủ của mình sẽ làm gì? Chờ thêm bốn năm nữa?
Nếu ông chủ Thường còn trẻ tuổi, chắc chắn lần này hắn đã sẽ nhịn được rồi, nhưng đáng tiếc là thời gian không tha cho người khác.