Tại sao chọn Cẩm Tú?
Sở Hán Văn cười bất lực, không có cách nào khác.
Ông chủ Mạnh quá sạch sẽ. Một ông chủ lớn mà cẩn trọng đến mức tự đạp xe đi mua đồ ăn thì quả là không có chỗ nào để xuống tay. Nơi duy nhất bọn hắn có thể nghĩ đến để bắt đầu là khu công nghiệp mới, nơi ông chủ Mạnh đã dựng sân khấu cho tập đoàn Cẩm Tú diễn kịch.
Toàn bộ kế hoạch hoàn chỉnh rất đơn giản.
Một khu công nghiệp có liên quan đến cách bố cục công nghiệp của Thiên Nam trong mười, thậm chí hai mươi năm tới lại có vấn đề về chất lượng thì không cần biết ông chủ Mạnh trực tiếp làm hay không, với tư cách là người phụ trách, hắn phải chịu trách nhiệm.
Trách nhiệm không lớn cũng không sao, cắt đứt khả năng thăng tiến một bước nữa của hắn là được. Ban đầu ông chủ Thường không có ý định dồn đối phương vào chỗ chết, về phía tập đoàn Cẩm Tú, điều kiện bồi thường cũng đã được ông chủ Thường suy nghĩ kỹ càng. Không phải tập đoàn Cẩm Tú ngươi muốn đất sao? Không phải ngươi muốn kiếm tiền sao?
Chỉ cần ngươi hợp tác, bằng lòng thay đổi thì ta sẽ cho cơ hội. Phải biết rằng khối lượng dự án tuyến cao tốc Thiên Quảng sắp được đưa vào hoạt động lớn hơn nhiều so với khu công nghiệp này.
…
"Vội như vậy sao?"
Tài xế lão La vào cửa, mặt mang vẻ khó xử.
“Chiếc Mercedes đó vẫn chưa được bảo dưỡng xong, giờ ta chỉ có thể đi xe địa hình.
"Cái gì cũng được, ta muốn đi nhanh."
Sở Hán Văn mặt mũi khó coi.
Sức mạnh lời nói của mình không đủ, tuy rằng khi hắn thu thập thông tin tình báo, cảm thấy Tiểu Hồng Bào sẽ không dễ dàng làm bất cứ điều gì nguy hiểm, lúc đó chuyện không liên quan đến mình, đứng nói chuyện thì không đau lưng nên đương nhiên lúc đó hắn có thể cho rằng như vậy, bây giờ bản thân đã xuất hiện trong tầm mắt đối phương, danh tiếng về sự tàn ác của ttập đoàn Cẩm Tú đã lấn át sự phân tích lý trí của hắn.
Dù sao không có lửa thì sao có khói, tin đồn Tiểu Hồng Bào dữ tợn cũng rất đáng sợ.
…
Sở Hán Văn còn chưa rời khỏi Thiên Đô, Chu Ngọc mà trong lòng hắn cho rằng xảy ra chuyện lúc này đã xuống khỏi xe lửa.
Điểm đến của nàng là Thâm thành.
Chu Ngọc đi vô cùng kiên quyết.
Nàng thậm chí không để lại một lời, một tin nhắn nào cho gia đình. Nàng chỉ nói lời chào với người bạn cùng phòng thân nhất của mình và không quay đầu rời khỏi Thiên Đô.
Hành lý rất đơn giản.
Nàng từ bỏ những bộ quần áo đắt tiền, sự xuất hiện của Tô Định Bắc như mở ra một cánh cửa mới cho nữ nhân này.
Hóa ra, nữ nhân thực sự có thể sống cuộc sống như thế này.
Trong ba ngày liên tiếp, Chu Ngọc mặt mũi không trang điểm, lúc nào cũng chen chúc trong khu chợ Nhân Tài đông đúc, nữ nhân mồ hôi nhễ nhại, còn phải chịu đựng miệng hôi cùng với đầu heo muối lặng lẽ ập tới. Mặc dù ngoài tiền lương tháng bốn trăm tệ ở một nhà máy in ở Xà Khẩu và mỗi ngày làm việc mười hai tiếng đồng hồ, nàng không thu hoạch được gì.
Khi màn đêm buông xuống, nàng sống trong một khách sạn cấp thấp ở Thái Ốc Vi. Xung quanh im lặng đến chết người, thậm chí đèn đường cũng nhấp nháy tắt. Trong mắt Chu Ngọc, nó giống như những ngọn lửa lân tinh bị gió thổi tắt nơi bãi biển hoang sơ ở quê hương nàng.
"Ta muốn thay đổi cách sống.”
Nữ nhân nằm trên giường trong bóng tối sờ vào cuốn sổ tiết kiệm sáu con số, trong thời đại này số tiền này sẽ khiến nhiều người phải ngưỡng mộ.
Nhưng Chu Ngọc không có kế hoạch sử dụng tiền để làm cho điều kiện sống của mình tốt hơn.
Ở nơi Thâm thành này có cơ hội, đây là vốn liếng cuối cùng để nàng kiếm tiền. Nữ nhân hiểu rõ một câu, khổ tận cam lai, tuy rằng thỉnh thoảng có công nhân nhập cư say rượu cố ý hay vô ý đập cửa, khiến nàng hơi kinh hãi.
"Nếu đó là nàng, nàng sẽ làm như thế nào?"
Chu Ngọc cắn chặt môi đến mức không dám phát ra âm thanh, trong đầu lại hiện lên vẻ lạnh lùng và nổi loạn của Tô Định Bắc.
"Nếu nàng có thể, ta cũng có thể.”
Ba ngày sau, cuối cùng Chu Ngọc cũng tìm được một công ty bất động sản sẵn sàng thuê nàng, mặc dù điều kiện văn phòng tồi tàn khiến nàng nghi ngờ ông chủ là kẻ lừa đảo nhưng nàng vẫn ở lại.
Sau đó, ông chủ cũng hỏi nàng câu hỏi này.
"Tại sao lúc đó lại tin rằng ta có thể thành công?”
Nàng im lặng.
Chu Ngọc không nói với ông chủ rằng mình ở lại không phải vì tin tưởng, mà là vì ánh mắt mà ông chủ vô tình lộ ra khiến cho nàng thấy rất quen thuộc, quả thực giống hệt nữ nhân đó.
Công ty sản xuất túi xách này có tên là Evergrande. Và ông chủ có đôi mắt giống Tô Định Bắc tên là Từ Gia Ấn.
…
Mười năm sau, Chu Ngọc mặc chiếc váy nữ hiệu Armani trị giá bốn trăm bảy ngươi nghìn tệ và thoa kem mắt SK II 15ml với giá tám nghìn sáu trăm tệ đứng dưới ánh đèn sân khấu, đã được phỏng vấn một câu: “Chu nữ sĩ, thành công ngày hôm nay của ngươi không còn gì để bàn cãi. Ngươi có thể cho ta biết lý tưởng của ngươi là gì không?”
Chu Ngọc ngẩng đầu, cổ nàng thật thon dài.
"Ta muốn sống như một người. Nàng luôn là mục tiêu của ta.”
"Một câu chuyện rất truyền cảm hứng."
Người dẫn chương trình cười nịnh nọt: “Sau bao nhiêu năm chật vật, bây giờ chắc ngươi đã hoàn thành được ước mơ của mình rồi nhỉ?"
Chu Ngọc dùng mắt nhìn kẻ thần kinh liếc người dẫn chương trình một cái: “Làm sao có thể?”
Dưới sân khấu, Tô Định Bắc mỉm cười.