"Ba móng vuốt? Chỉ bạc?"
Phản ứng đầu tiên của Minh Cường khi nhìn bộ vest mới của mình không phải là ngạc nhiên mà là sốc.
Mặc dù hình rồng Hạ quốc thêu chỉ bạc không thể đạt tới độ cao bằng chỉ vàng thêu trên viền cổ áo của Tô Văn Văn nhưng cũng đủ để hắn một bước lên trời. Minh Cường biết Cẩm Tú rất có quy tắc, vượt qua bước này khó khăn đến mức nào.
Vốn dĩ có thể được thêu một con rồng vàng hai móng hắn đã đủ mãn nguyện lắm rồi, nhưng hắn không bao giờ tưởng tượng được mình lại có kết quả như vậy.
"Văn ca?”
Sau khi im lặng hơn mười phút, Minh Cường nói: “Ta không đủ trình độ rồi.”
"Đây là ý của Tô tổng.”
Tô Văn Văn vỗ vai Minh Cường: “Sau này hãy làm việc chăm chỉ. Lát nữa chủ tịch Tô gặp ngươi. Ngươi đã nghĩ về việc tự mình đi đến bộ phận đó chưa?”
"Ta không đi theo ngươi sao?”
Minh Cường hoảng sợ: “Từ ngày ra mắt ta đã đi theo Văn ca, giờ ta còn có thể đến đó sao?"
"Tiểu tử, ngươi đã nhìn thấy người có chiếc áo thêu này chạy việc vặt sau mông của người khác chưa?"
Tô Văn Văn cười và chỉ vào đường viền cổ của bộ vest trên tay hắn.
"Còn chưa hiểu quy tắc sao?"
"Ta nào có xứng chứ, đây không phải là không trâu bắt chó đi cày sao?"
Bộ đồ cao cấp trong tay như củ khoai nóng hổi, khiến Minh Cường hơi bối rối: “Văn ca, sao ngươi không nói chuyện với chủ tịch Tô, cứ cấp hai móng vuốt là được."
"Ngươi có đủ can đảm thì đi đi."
Tô Văn Văn trừng mắt nhìn thanh niên thiếu tự tin này.
Minh Cường lập tức im lặng. Hắn gặp Tô Bình Nam giống như chuột nhìn thấy mèo, thậm chí còn thở không ra hơi, làm sao có can đảm từ chối quyết định của đối phương.
"Muốn làm việc tốt thì có bất cứ chỗ nào chưa rõ có thể hỏi ta, nhớ kỹ chuyện này cho ta..."
Tô Văn Văn sắc mặt nghiêm túc, mắt hơi phức tạp.
Hắn hiểu rằng ông chủ của hắn đã cực kỳ không hài lòng với việc những cấp dưới đã dung túng cho Tô Chấn Đông. Bây giờ Minh Cường chặt đứt đường lui của Tô Chấn Đông lại được đề bạt chính là muốn cho tất cả mọi người một cảnh báo.
Nhưng bằng cách này, Minh Cường chắc chắn sẽ trở thành đối tượng chú ý của mọi người, hắn không được phạm sai lầm trong tương lai. Hắn là cấp dưới trung thành và tận tâm nhất của mình, Tô Văn Văn phải nhắc nhở đối phương.
"Hiểu rồi.”
Minh Cường sợ hãi trước sự nghiêm túc trên khuôn mặt của Tô Văn Văn, hắn liều mạng gật đầu, ghi nhớ lời dặn trong lòng.
…
Thiên Đô ban ngày, California lại là ban đêm.
"Ngươi là bạn trai của Ninh Khả phải không?"
Giang Ảnh cảm thấy rằng mình đã bị Ninh Khả dùng ánh mắt giết chết, nàng vẫn giả vờ như không biết, trưng ra vẻ mặt không biết xấu hổ tiếp cận Tô Bình Nam. Đồng thời, nàng cũng không quên tranh thủ thời gian lặng lẽ làm ra mặt quỷ kiểu “xem ngươi có thể làm gì lão nương” với Ninh Khả sắc mặt đang trắng bệch.
Tô Bình Nam nhìn thấy những cử động nhỏ giữa các nữ tử, hắn không nói gì chỉ mỉm cười và gật đầu. Hắn luôn cẩn trọng và tỉ mỉ, làm sao có thể không biết những người bạn xuất hiện ở bên cạnh Ninh Khả.
Xuất thân của nữ tử này hơi phức tạp, thậm chí nàng còn không có biểu hiện dở hơi như thế này.
"Ngươi thật là lạnh lùng.”
Giang Ảnh cảm thấy không nghe Ninh Khả nói là đúng, nàng đã tò mò về nam nhân này gần nửa năm, nhất định phải gặp trước khi đi.
Ninh Khả tức điên rồi.
Ban ngày nàng đã dành thời gian gọi điện cho người bạn cùng phòng đã ở nhà nàng hơn nửa năm nay, nàng biết đức tính điên rồ và táo bạo của người này, nhưng ai biết rằng cô nàng này vậy mà lại còn mặt dày mày dạn chờ đến bây giờ.
"Ta lạnh lùng sao?"
Tô Bình Nam chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gắn từ này, mắt hắn đang từ trong phòng có cây xanh tươi tốt lướt qua, hỏi một câu.
Căn nhà này đã sang tên Ninh khả và được nàng quản lý cẩn thận, chỉ là bài trí hơi nữ tính hơn.
"Thật lạnh lùng, ta là người bạn tốt nhất của Ninh Khả. Vì vậy, chúng ta cũng có thể là bạn của nhau."
Giang Ảnh nhìn nam nhân tràn đầy ngưỡng mộ .
Gương mặt như điêu khắc kết hợp với điếu xì gà, bộ vest phẳng phiu với cổ áo được ủi phẳng không chút nếp nhăn, tất cả đều hợp thẩm mỹ một cách ngạc nhiên.
Nếu không có chuyện tiếp theo, thì định mệnh của Giang Ảnh và Tô Bình Nam mãi mãi là hai đường thẳng song song.
Theo tính khí lạnh lùng của Tô Bình Nam, cho dù Giang gia có quan hệ rộng rãi trong chính trị và kinh doanh ở trong nước và có nền tảng vững chắc, hắn cũng sẽ không làm bạn với nữ tử này.
Cùng lắm là quen biết gặp nhau gật đầu, bạn bè bình thường. Mà đương nhiên sau khi được thỏa mãn sự tò mò của mình rồi, nữ tử sẽ bỏ đi, hai bên sẽ trở thành những người qua đường.
Hiểu lầm hết lần này tới lần khác khiến Giang Ảnh vô cùng tò mò về Tô Bình Nam.
Sự tò mò có thể giết chết một con mèo, hoặc một nữ nhân.
"Ta đã mua một bộ phát thanh tuyệt vời."
Ninh Khả thấy ánh mắt của mình giết Giang Ảnh mặt dày mày dạn không có hiệu quả chút nào, đành phải chuyển chủ đề: “Bởi vì không biết ngươi thích gì nên ta đã làm rất nhiều phim nhựa.”
Tô Bình Nam cũng không có nhận xét gì.
Về bản chất, hắn là một người cổ hủ đến buồn tẻ, kiến thức về âm nhạc hoặc một số phương pháp giải trí khác rất kém, đánh quyền và công việc kinh doanh bận rộn đã chiếm gần hết thời gian của hắn.
"Không sao cả, ngươi thích là được.”
Ninh Khả cười cười.
Nàng là một sinh viên đại học trong thời đại mới, nhưng nàng là một nữ nhân nhỏ rất truyền thống. Nàng không mua những thứ này vì yêu thích mà nàng muốn để Tô Bình Nam có một thú tiêu khiển khi hắn đến thăm nàng.
Nữ tử nấu ăn, nam nhân nghe nhạc trong phòng khách, trong mắt nàng đây là hạnh phúc đơn giản.
Nàng ghét bỏ liếc nhìn Giang Ảnh vẫn chưa muốn bỏ đi và quyết định ăn cơm. Ninh Khả thay một bộ sườn xám nàng cố ý mặc cho Tô Bình Nam xem, mở một bài hát mình thích nhất mới bắt đầu vào bếp nấu nướng.