Sự hội ngộ giữa hai người đầy tình cờ.
Ông chủ Ngưu luôn mang trong lòng đầy oán hận về vấn đề vệ sĩ.
Đội thể thao hắn thuê lại bị Đỗ Cửu đánh khiến đến hoài nghi nhân sinh. Đội bóng rổ giải nghệ, những người cao lớn cũng từng thuê, kết quả Lục Viễn đã cho hắn biết khoảng cách giữa lý tưởng và thực tế là như thế nào.
Bẵng đi vài năm, ông chủ Ngưu vẫn chưa tìm được một cao thủ bảo vệ tốt khiến hắn hài lòng. Hắn lập tức thuê một số người từ bộ phận Bảo an Cẩm Tú.
Khi những người này đến, hắn có thể yên tâm mà lo việc kinh doanh của nhị ca, mặc dù nhị ca có vẻ không cần hắn chăm sóc cho lắm.
Nhưng ông chủ Ngưu chưa bao giờ từ bỏ lý tưởng của mình. Tìm kiếm một vệ sĩ tốt không phải vì hắn có bất kỳ kẻ thù nào.
Có vệ sĩ thì một khi gặp gỡ người khác lập tức gây ra ấn tượng hắn giống như là một người kiệt xuất.
Oán niệm này hoàn toàn là bởi vì hắn thích cái loại cảm giác tiền hô hậu ủng.
Về mặt này, Tô Bình Nam luôn là mục tiêu bắt chước của ông chủ Ngưu.
Rất nhiều lần ở những địa điểm giải trí đầy màu sắc đó, ông chủ Ngưu đã cố gắng bắt chước cảm giác giống như khi có mặt Tô Bình Nam.
Ngậm điếu xì gà trong miệng, khuôn mặt tỏ vẻ lạnh lùng.
Sau đó thuộc hạ đắc lực đứng ngay ngắn sau lưng hắn, thuộc hạ tự tay mang tên xã hội đen đã xúc phạm hắn ra trước mặt hắn, sau đó uống rượu để đền tội.
Đáng tiếc là điều đó không bao giờ xảy ra.
Những vệ sĩ của Cẩm Tú là những bộ não chết.
Vệ sĩ không phải là côn đồ.
Mặc dù hắn mới là chủ nhân, nhưng lời nói của Tô Bình Nam đều được bọn hắn coi như chiếu chỉ của hoàng thượng, dù là ông chủ Ngưu có hùng hồn như thế nào đi nữa, những người này cũng không động đậy.
Ngoài việc bảo vệ sự an toàn của hắn, những người này cũng quá lười để ý đến hắn, khiến cho ông chủ tức giận cũng không dám nói lời nào. Bởi vì hắn biết chi tiết thực sự lai lịch của những kẻ này.
Gặp gỡ Phạm Đức Bưu tình cờ trong một cuộc đàm phán kinh doanh khi ông chủ Ngưu đến Khai Nguyên.
Vài năm trở lại đây là thời kỳ hoàng kim của giá than, Khai thác mỏ Quảng Phát của ông chủ Ngưu cũng đang được bố trí ở khắp mọi nơi. Hắn thích vị trí địa lý của Khai Nguyên, vì vậy hắn mua một trạm than lớn ở địa phương làm một nơi quá cảnh để mở rộng bố trí cho ngành công nghiệp.
Mọi việc diễn ra rất suôn sẻ, sau một bữa ăn no nê, ông chủ Ngưu được mời đến trung tâm giải trí Victoria, trung tâm lớn nhất địa phương.
Mặc dù trang trí xa hoa lộng lẫy là vậy nhưng trong mắt ông chủ Ngưu cũng chỉ bình thường, nhưng đối với sự nhiệt tình của người Khai Nguyên thì hắn rất hài lòng.
Ông chủ Ngưu kiếm được rất nhiều tiền, tất nhiên sẽ bị địa đầu xà hỏi thăm. Kết quả là bị giá trị của ông chủ Ngưu dọa cho sợ hãi, thậm chí ông chủ của Victoria là Ngô Đắc Quý cũng đích thân đến để kính rượu.
Hắn không có ấn tượng gì về Ngô Đắc Quý, ông chủ vừa lùn vừa nhỏ, nhưng hắn nhớ đến tên vệ sĩ vẻ mặt dữ tợn đứng đằng sau.
Không phải vì quá dữ dằn mà rất là thấu hiểu.
Đi theo làm tùy tùng, bưng trà rót nước, ánh mắt tinh tường làm cho ông chủ Ngưu thở dài một tiếng.
Nhìn lại khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của những người ở bộ phận Bảo an Cẩm Tú mà mình thuê, ông chủ Ngưu động lòng.
"Ngô tổng, người này là vệ sĩ của ngươi à?”
Ông chủ Ngưu nói: “Tướng mạo này rất hung dữ, không biết bản lĩnh thế nào.”
Ngô Đắc Quý mỉm cười: ”Hắn tên là Phạm Đức Bưu, là giám đốc an ninh của khu phố giải trí của ta. Hắn hơi tàn nhẫn, ngày thường phiền toái gì cũng không cần ta quan tâm.”
Vừa nói, Ngô Đắc Quý vừa nháy mắt với Phạm Đức Bưu, ra hiệu bảo hắn mời rượu.
Hàng loạt động tác của Phạm Đức Bưu khiến ông chủ Ngưu cực kỳ kinh ngạc.
Trước tiên ôm quyền.
Đưa tay phải ra trước, hai bàn tay phát ra âm thanh “tạch tạch” đan vào nhau theo kiểu chào xưa, rồi duỗi ngón trỏ tay phải ra.
"Đây nghĩa là gì?"
Lần đầu tiên ông chủ Ngưu nhìn thấy kiểu bắt tay này, hắn hơi bối rối.
"Ngưu tổng, thực xin lỗi, thực xin lỗi."
Ngô Đức Quý của Victoria lập tức bước ra và giải thích: “Đức Bưu đến từ giang hồ. Đây là nghi thức của bọn hắn, có nghĩa là khiêm tốn."
Vừa nói, hắn vừa trừng mắt nhìn Phạm Đức Bưu: “Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi mà sao ngươi vẫn chưa thay đổi. Đây là nơi làm ăn, không phải theo cách của ngươi."
Phạm Đức Bưu vội vã xin lỗi, ông chủ Ngưu mắt sáng lên.
"Đừng."
Ông chủ Ngưu quan tâm: “Huynh đệ, ngồi xuống đi."
"Ngưu tổng, nếu ngươi không tin thì đi hỏi thăm, toàn bộ Khai Nguyên, không, toàn bộ Liêu Đông ai mà không biết Bưu Tử nhà ta.”
…
Đã hai giờ đêm, Phạm Đức Bưu đỡ Ngưu Quảng Phát lên xe, bước chân hai người đều hơi lảo đảo, sắc mặt đỏ bừng.
"Khi đó, ta là người số một ở Liêu Đông. Ta đã từng tham gia nhiều trận chiến ác liệt ở Khai Nguyên. Đáng tiếc giang hồ là nơi một đi không trở về. Bây giờ ta chỉ có thể giúp Ngô tổng một chút, làm vài việc vặt mà thôi.”
Lúc này, Phạm Đức Bưu lộ rõ vẻ khó tả.
Ông chủ Ngưu gật đầu tỏ vẻ thông cảm: “Lão đệ, ngươi đúng là có tài mà không phát huy được. Ngươi là một trong những người lợi hại nhất mà ta từng gặp. Ngươi có hứng thú đi theo ca ca hay không, một tháng ta trả cho ngươi…”
Nói đến đây, ông chủ Ngưu dừng lại và nhìn Phạm Đức Bưu một cách nghiêm túc, trong khi Phạm Đức Bưu hơi rợn tóc gáy trước ánh mắt của ông chủ Ngưu, hắn nghe thấy ông chủ Ngưu tiếp tục hỏi: “Ngươi có thể đánh nhiều nhất là bao nhiêu người?"
"Võ nghệ bình thường thì hai mươi người, nếu võ nghệ tốt chút thì bảy tám người hẳn là không thành vấn đề.”
Phạm Đức Bưu uống quá nhiều tùy tiện bốc phét một con số.
"Mặc dù không mạnh như Lục Viễn nhưng cũng không kém lắm.”
Ông chủ Ngưu lẩm bẩm điều gì đó mà hắn không hiểu, rồi nghiêm nghị vỗ vai Phạm Đức Bưu.
"Tám mươi ngàn một tháng."
Phạm Đức Bưu choáng váng.