Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 798 - Chương 798: Chào Mừng Trở Lại

Chương 798: Chào mừng trở lại Chương 798: Chào mừng trở lại

Phạm Đức Bưu đã đi theo ông chủ Ngưu một thời gian.

Phải nói rằng vận may của hắn thực sự là khá tốt, chưa bao giờ bị bại lộ.

Tuy rằng Ngưu Quảng Phát có đôi khi cũng hơi khó hiểu khi mỗi ngày hắn kéo máy kéo (dụng cụ trong phòng tập) chỉ có hai lò xo, nhưng Phạm Đức Bưu dùng một câu thế mạnh của ta là lực bộc phát mà lừa cho qua chuyện.

Nguyên nhân hắn chưa bại lộ rất đơn giản.

Công việc kinh doanh của ông chủ Ngưu đều ở lĩnh vực than, không có tụ điểm ăn chơi như Victoria nên hiếm khi gặp phải rắc rối nào. Vả lại, ông chủ Ngưu cũng không phải thiện nam tín nữ gì. Căn cơ của hắn trong thành phố rất sâu, không có ai ngu ngốc mà tự nhiên đi gây sự với hắn.

"Tòa nhà này chắc có một trăm tầng."

Mấy ngày nay Phạm Đức Bưu không ít lần mở rộng tầm mắt, nhưng hắn vẫn choáng váng trước tòa nhà Cẩm Tú trước mặt.

"Tám mươi."

Ông chủ Ngưu liếc nhìn Phạm Đức Bưu đang há to miệng, cười nói: "Ngươi không phải là người tàn độc nhất Liêu Đông sao? Tô tổng cũng được gọi là tàn nhẫn nhất Thiên Nam. Nói không chừng ngươi có thế làm cho hắn xem trọng liếc nhìn một cái."

"Ta… ờm… vẫn thích khiêm tốn một chút, ông chủ.”

Danh hiệu người đứng đầu Liêu Đông khiến Phạm Đức Bưu cảm thấy hơi đắng miệng, lắp bắp trả lời.

Người khác không biết nhưng bản thân Phạm Đức Bưu đương nhiên biết những thứ này đều là khoe khoang, hắn tuyệt đối không ngờ ông chủ Ngưu lại tin tưởng những lý do vô cùng khoa trương của hắn. Thế cho nên lúc ấy nội tâm còn hơi sợ hãi Ngưu Quảng Phát.

Đánh hai mươi người bình thường?

Ác chiến đầu đường với hơn trăm người?

Phì!

Phim còn không dám diễn thế này, vậy mà ngươi cũng tin? Chắc cũng là người dễ lừa gạt như ông chủ Ngô. Nhưng một số điều mà ông chủ Ngưu đã vô tình nói trên đường vừa rồi khiến hắn sợ hãi.

Đỗ Cửu, Lục Nguyên?

Cũng có một Đỗ Cửu với hình xăm đầu lâu giống mình?

Một đám nhân vật mà ông chủ Ngưu nhắc tới hung tàn đến mức làm cho đệ nhất ác nhân Bưu ca tiếng tăm lừng lẫy Liêu Đông này co thắt cả bụng.

Thảo nào ông chủ Ngưu dễ dàng tin vào lời khoe khoang của mình như thế, hóa ra trong vòng kết nối của hắn lại có những người dữ tợn như vậy, mà còn có vẻ như có khá nhiều.

"Đi thôi, đừng đứng đực ra đó nữa.”

Ông chủ Ngô cau mày liếc nhìn Phạm Đức Bưu vẫn đang ngây dại: “Tô tổng không thích chờ đợi, thời gian sắp tới rồi.”

“Vâng, ông chủ.”

Phạm Đức Bưu trông nghiêm túc như thể sắp ra sân hành quyết: “Tốt hơn hết ngươi không nên nói với Tô tổng về chuyện của ta.”

"Tại sao?"

Ông chủ Ngưu dừng bước: “Ta còn trông cậy vào ngươi giành lại chút mặt mũi cho ta, Tô tổng luôn cho rằng ta không biết cách chọn người.”

"Không, không, Ngưu tổng ngài không hiểu ý của ta.”

Phạm Đức Bưu lại bắt đầu lắp bắp: “Chuyện chiến đấu giết chóc thời trẻ trước đây đều đã trôi qua như mây khói. Bây giờ ta quyết định mai danh ẩn tích và đi theo bước chân ngươi."

"Cái gì?"

Ông chủ Ngưu bị thủ hạ của mình liên tiếp phun ra thành ngữ làm cho hơi choáng váng.

"Là ý như vậy, Ngưu tổng.”

Phạm Đức Bưu phát huy tài năng đến tột cùng, đầu tiên là bày ra vẻ giang hồ tịch mịch, sau đó mới chậm rãi nói ra bốn chữ.

"Tình nghĩa vô giá.”

Không đợi ông chủ Ngưu phản ứng lại, Phạm Đức Bưu nhanh chóng chuyển hóa biểu cảm mùa hè yên lặng như tuyết của mình thành lòng trung can nghĩa đảm mới tiếp tục nói: "Từ miêu tả của Ngưu tổng ngươi vừa rồi, ta phát hiện ra Tô tổng Tô Bình Nam là người mến tài. Tất cả mọi người đều là hán tử lang bạt từ giang hồ đẫm máu, nhất định là có tiếng nói chung, ngươi nói đúng không?”

"Chắc là vậy.”

Ông chủ Ngưu do dự gật đầu, đột nhiên cảm thấy tên vệ sĩ độc ác số một Liêu Đông này hơi lải nhải.

"Ngươi nói xem, nếu hắn quá yêu mến tài năng và quá ngưỡng mộ ta mà khăng khăng đòi ta đi theo hắn thì sao?"

Lời nói của Phạm Đức Bưu khiến ông chủ Ngưu hơi choáng váng.

"Ta nhất định sẽ không phụ sự tán thưởng của ngươi dành cho ta đúng không, nhưng từ chối người kia thì không tốt lắm đối với giao tình giữa hai người, cho nên dứt khoát đừng nói, chúng ta nhất định phải khiêm tốn, như vậy vừa có thể bảo vệ lòng trung nghĩa của ta đối với ngươi, còn không ảnh hưởng đến tình nghĩa của hai người.”

"Đi thôi."

Ông chủ Ngưu bật cười, vỗ vai Phạm Đức Bưu hài lòng: “Khó mà có được lòng trung thành như vậy, vậy thì ta sẽ nghe lời ngươi."

Phạm Đức Bưu thở dài một hơi, vừa định cất bước thì nghe ông chủ Ngưu đi ở phía trước cười nói: “Nhưng mà lúc nên lộ bản lĩnh thì phải lộ.”

Đệ nhất ác nhân Liêu Đông có lẽ là hơi gấp gáp, bước chân của hắn hơi lảo đảo.

"Mạnh Hiểu Tuấn!"

Có tiếng la hét kèm với một tiếng huýt sáo lớn.

Tại sân bay Thịnh Kinh, Mạnh Hiểu Tuấn vừa bước ra khỏi đoạn đường dốc, đã nghe thấy giọng nói quen thuộc một thời bên tai. Không có sự can thiệp của sóng điện từ trong chiếc điện thoại xuyên đại dương, giọng nói này làm cho hắn thấy thật thân thiết như vậy.

Xoay người, quay đầu lại.

Một chiếc Audi 100 màu đen hoàn toàn mới.

Một nam nhân trẻ tuổi mặc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh lam đứng bên cửa xe, lặng lẽ nhìn hắn, trên mặt dần dần nở nụ cười mà Mạnh Hiểu Tuấn đã nhiều năm không thấy.

Mộc mạc, giản dị và chân chất.

Thành Đông Thanh gặp lại Mạnh Hiểu Tuấn sau sáu năm.

"Chào mừng trở lại."

"Cảm ơn ngươi.”

Hai người nhìn nhau cười to.

“Quy tắc của quê hương chúng ta: đi xa là phải ra ngoài cắt tóc rồi mới được vào nhà.”

Không có tiệc chiêu đãi thịnh soạn, cũng không có thức ăn hay rượu ngon, Thành Đông Thanh và Vương Dương lái xe đưa Mạnh Hiểu Tuấn đến thẳng cổng trường Phương Đông Mới ở ngoại ô Thịnh Kinh.

Sau đó trong suy nghĩ vụn vặt của Thành Đông Thanh, hắn đã tự tay giúp Mạnh Hiểu Tuấn cắt tóc, coi như hoàn thành một nghi lễ.

Bình Luận (0)
Comment