Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 805 - Chương 805: Người Có Tên Cây Có Bóng,

Chương 805: Người có tên cây có bóng, Chương 805: Người có tên cây có bóng,

Tiếp đó, sau khi tin tức lan truyền, Tô Chấn Đông đã giúp hai ông chủ Ô thành khắc phục khoản nợ gần một trăm năm mươi nghìn. Những món nợ này Trần Tiểu Cường đều đồng ý.

Vài lần sau, Trần Tiểu Cường cho rằng thế lửa đã đủ rồi.

Hắn đặc biệt mời Tô Chấn Đông đến dự tiệc, sau đó thẳng thắn đề nghị Tô Chấn Đông giúp đưa những vật liệu xây dựng đến công trường Cẩm Tú, nhưng Tô Chấn Đông đã từ chối.

Hắn bắt đầu chơi Thái cực quyền.

Trần Tiểu Cường rất tức giận với đủ loại lý do và lời bào chữa vô nghĩa, nhưng hắn không dám bộc phát. Trong khi Vỏ Dưa đang làm nỗ lực cố gắng thì Tô Chấn Đông đã biến mất.

Nhưng vào lúc này, Quách Quang Diệu phia sau Ô thành tìm tới.

Có rất nhiều người có mặt tại thời điểm đó.

Tất cả đều tận mắt chứng kiến ​​diễn biến của vụ việc, sau đó đều nhất trí rằng nếu Trần Đại Cường không say rượu can thiệp thì sự việc đã không trở nên quá tầm kiểm soát như vậy.

Người Phong thành đều biết Trần Đại Cường là một người lỗ mãng, nhất là lúc say rượu. Nếu nói ông trời đứng nhất, hắn đứng thứ nhì thì là khiêm tốn. Bởi vì Trần Đại Cường uống say luôn cho rằng mình chính là ông trời.

Nhưng không ai trong số bọn hắn nghĩ rằng tên này thực sự đủ cứng rắn dám thách thức Tiểu Hồng Bào.

Trần Đại Cường thật sự không quan tâm.

Bạo lực trong lòng và những thành tựu huy hoàng trong quá khứ khiến hắn không sợ bất cứ ai, kể cả Tô Bình Nam như mặt trời ban trưa kia.

Sòng bạc ngầm của Trần Tiểu Cường được cải tạo từ một khách sạn cũ thuộc sở hữu nhà nước ở Phong thành lúc trước.

Sân trong rất lớn, trước sau đều là cây liễu bao quanh, hoàn cảnh xem ra khá tốt.

Đáng tiếc bây giờ đang là mùa đông, cành cây trơ trụi không có vẻ đẹp của mùa hạ, mà càng thêm lạnh lẽo trong gió lạnh gào thét.

"Nơi này đúng là tốt thật.”

Quách Quang Diệu xuống xe, điếu thuốc ngậm trong miệng còn chưa châm lửa.

Địa đầu xà A Nguyên dẫn đường, biểu cảm tâng bốc hiện trên khuôn mặt: “Tầm thường, so với Cẩm Tú các ngươi còn kém xa.”

Khi nói chuyện, A Nguyên vẫy tay với lão gác cổng bên trong: “Trương lão đầu, ngươi nhanh lên, đại nhân vật tới này.”

"Đến rồi.”

Lão đầu trông ở cửa nhìn chiếc xe Mercedes-Benz đậu ở cửa, trong lòng hơi kinh ngạc, lập tức mở cửa.

Quách Quang Diệu nhìn sân sau, hắn có thể thấy người này đang gọi:

"Tiểu Cường ca, Quách Quang Diệu của Cẩm Tú tới rồi.”

Lúc này Tiểu Cường còn không phải là con gián tiếng tăm lừng lẫy ngày sau, đây chỉ là một cái tên đơn thuần.

"Ai?"

Trần Tiểu Cường ngẩng đầu.

Bây giờ vẫn là ban ngày, nhưng toàn bộ căn phòng được thắp sáng, rèm cửa nhung màu đỏ sẫm che kín tất cả các cửa sổ, mùi thuốc lá và nước hoa trộn lẫn với nhau, rất quái dị.

Thỉnh thoảng còn có một số nữ nhân ăn mặc hở hang xen kẽ trong phòng, chiêu này là Vỏ Dưa học được từ trong băng video, không thể không nói tên này ở phương diện này được coi là theo kịp thời đại.

"Quách Quang Diệu.”

Cấp dưới sắc mặt hơi khẩn trương.

"Hắn đến đây để làm gì?”

Trần Tiểu Cường ngẩn ra, vẫn lập tức ra ngoài nghênh đón.

Quách Quang Diệu nhìn sòng bạc dưới lòng đất, bên trong có không ít người, rất nhiều người đều đỏ cả mắt. Không ít kẻ đói ăn đều nhận ra hắn, gật đầu khom người khéo léo chào hỏi hắn. Một số người không biết Quách Quang Diệu thì nhỏ giọng xì xào.

Chỉ chốc lát sau, tin tức Quách Quang Diệu của Cẩm Tú tìm tới cửa làm cho toàn bộ sòng bạc trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

"Các ngươi tiếp tục đi.”

Quách Quang Diệu mỉm cười, tùy tiện tìm một cái bàn đánh bạc ngồi xuống: “Ta tìm Vỏ Dưa thương lượng chút việc.”

Không ai dám nhắc đến danh hiệu Vỏ Dưa trước mặt Trần Tiểu Cường. Thấy Quách Quang Diệu không quan tâm chút nào, tất cả những người đánh bạc đều có vẻ hơi sợ hãi.

Trần Tiểu Cường đang đi ra nghênh đón cũng nghe được những lời này của Quách Quang Diệu, nhưng sắc mặt hắn vẫn không thay đổi mà tươi cười.

"Khách hiếm, khách hiếm.”

Trần Tiểu Cường ra hiệu cho mọi người tiếp tục, đồng thời đặt mông ngồi đối diện Quách Quang Diệu, chìa tay ra: “Nghe danh đã lâu, lần đầu tiên gặp Quang Diệu ca, quả nhiên là nhân trung long phượng.”

Quách Quang Diệu không đưa tay, ngồi ở chỗ đó giương mắt nhìn đối phương, nói rất trực tiếp:

"Vỏ Dưa phải không? Ta có việc muốn nói với ngươi, tìm chỗ nói chuyện đi.”

"Cứ nói ở đây đi.”

Trần Tiểu Cường hai tay đặt ở giữa không trung, thần sắc hơi phiêu đãng, hắn không xác định đối phương tới đây mục đích gì.

Chính cái gọi là người có tên cây có bóng, Tiểu Hồng Bào nổi danh lục thân không nhận, tàn nhẫn độc ác. Điều này ít nhiều khiến hắn cảm thấy hơi bất an, vì sự việc của Tô Chấn Đông, hắn đã thường xuyên chỉ trích hành động của Tiểu Hồng Bào một cách riêng tư nên vì sự an toàn, hắn không muốn rời khỏi đại bản doanh của mình.

Cùng lúc đó, hắn đã đưa ra một quyết định mà hắn hối tiếc suốt đời. Hắn lặng lẽ ra hiệu cho thủ hạ của mình lập tức thông báo cho đám Trần Đại Cường chạy tới.

Quách Quang Diệu cũng nhìn thấy cử chỉ của Trần Tiểu Cường, nhưng hắn không có ý ngăn cản hắn, chỉ là hơi khinh thường.

Hắn luôn kiêu ngạo. Không ai có thể thuyết phục hắn ngoại trừ Tô Bình Nam. Ngoài ra, hắn chưa bao giờ quan tâm nhiều đến những việc làm hàng ngày của huynh đệ nhà Vỏ Dưa.

Trong lòng Quách Quang Diệu, kẻ cho vay nặng lãi hút máu đồng bào quê mình thật sự không phải là thứ tốt lành gì.

Quách Quang Diệu mỉm cười búng ngón tay. Lý Bản đi theo phía sau lập tức đặt chiếc vali màu đen mà hắn mang theo lên bàn, sau đó im lặng lùi lại.

"Chuyện của Đông ca làm không ổn, nhưng Nam ca không biết chuyện đó. Những ông chủ nhỏ đó hiện đã chạy trốn, nhưng ta sẽ trả lại cho ngươi những tài khoản mà hắn đã bảo lãnh.”

Quách Quang Diệu đốt xì gà, nheo mắt nhìn Trần Tiểu Cường trước mặt, giọng không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.

Bình Luận (0)
Comment