Nhìn chiếc vali màu đen trước mặt, Trần Tiểu Cường cũng không lộ ra vẻ vui vẻ.
Hắn thuộc loại người xã hội tiêu chuẩn, không có lợi thì không dậy sớm, đồng thời cũng sớm đã quen với cách làm cá lớn nuốt cá bé, cho nên hành vi của Quách Quang Diệu trong mắt hắn thoạt nhìn quá mức khác thường.
"Quang Diệu ca, khách sáo quá rồi.”
Trần Tiểu Cường không hổ là người xuất sắc nhất Phong thành, nhìn một vali đầy tiền giấy, thong thả đẩy vali trở về: “Chuyện của Đông ca lúc ấy ta đã đồng ý, ngươi không cần thiết như vậy.”
Mắt của hắn rất tinh, liếc mắt một cái là nhìn ra số tiền này ước chừng có hơn một triệu, điều này nói lên cái gì? Chứng tỏ ngay cả lãi suất cao ngất Cẩm Tú cũng gánh chịu.
Tại sao?
Cho dù Trần Tiểu Cường có kiêu ngạo đến đâu, hắn cũng không bao giờ nghĩ rằng Tiểu Hồng Bào đưa tiền vì sợ mình.
Vì vậy, xuất phát từ lòng tốt?
Đùa à, Cẩm Tú không phải thiện nam tín nữ gì. Rất nhiều sự thật đẫm máu ở trước mặt, ai tin thì người đó là kẻ ngốc. Đừng nói là Trần Tiểu Cường, không ai trong xã hội Thiên Nam tin vào điều đó.
Sợ hãi thực lực của mình? Bản thân Trần Tiểu Cường cũng không dám nghĩ tới.
Tuy rằng mấy năm nay làm ăn không tệ, dưới trướng xác thực có mấy huynh đệ có thể liều chết, quan hệ bên trên cũng khá tốt. Nhưng hắn nhận thức rõ về khoảng cách giữa mình và Tô Bình Nam hay tập đoàn Cẩm Tú…
Cứng rắn chống lại Tiểu Hồng Bào?
Đùa sao?
Hắn ăn cơm giang hồ nên cực kỳ thạo tin.
Những chuyện người khác cho là tin đồn, Trần Tiểu Cường tin là sự thật đẫm máu. Những điều này nói cho hắn biết: không thể trêu vào.
Không nói cái khác, cứ lấy Quách Quang Diệu mỗi lần đến Phong thành, các quan trên cấp độ hiển quý đều tới tiếp thì hắn đã thua quá xa. Mình nỗ lực tâng bốc bọn hắn như một con chó mỗi ngày, nhưng đối phương còn không thèm nhìn, thậm chí tránh hắn như tránh rắn rết.
Nhưng Quách Quang Diệu chỉ là một giám đốc chi nhánh Cẩm Tú lại có thể khiến cho đối phương chạy tới tiếp rượu, chênh lệch này vừa nhìn đã hiểu.
Nếu tất cả đều không phải, thì sao lại đưa số tiền này cho mình? Trần Tiểu Cường quyết định số tiền này mình tuyệt đối không được nhận.
"Tiền ngươi giữ lại đi.”
Trong khi Trần Tiểu Cường suy nghĩ Cẩm Tú làm như vậy đến tột cùng là vì mục đích gì, bên tai truyền đến giọng nói kiêu căng của Quách Quang Diệu: “Nếu đã đưa ra rồi ta cũng không có ý định lấy đi.”
"Cẩm Tú hiểu quy tắc, cũng tuân thủ quy tắc. Ngươi thu tiền, như vậy chuyện của Tô Chấn Đông coi như đã thanh toán hết.”
“Sau này chúng ta không ai nợ ai nữa.”
Quách Quang Diệu nói xong đứng dậy, mắt nhìn thẳng Trần Tiểu Cường: “Cẩm Tú bây giờ không nợ ngươi, từ hôm nay trở đi, ta lại nghe thấy ngươi nói vớ vẩn về Cẩm Tú hoặc là Nam ca thì ta sẽ rút lưỡi của ngươi.”
Quách Quang Diệu sắc mặt hung ác: “Nhớ kỹ, ta nói được làm được.”
Sắc mặt Trần Tiểu Cường trắng bệch.
Đối mặt với Quách Quang Diệu hung ác nhìn mình, cuối cùng hắn chậm rãi gật đầu.
Rầm!
Cánh cửa kính hai lớp của sòng bạc đột nhiên bị đẩy ra, Trần Đại Cường nồng nặc mùi rượu chỉ vào Quách Quang Diệu với vẻ mặt hung dữ: “Ngươi có gan nói lại một lần nữa, có tin ta khiến ngươi thân nằm ra ngoài hay không.”
Bầu không khí dường như đóng băng trong một lúc.
Mọi người đều sững sờ. Bọn hắn đều biết Trần Đại Cường là một kẻ mất trí, nhưng không ngờ hắn lại cứng rắn như vậy.
"Không tin.”
Quách Quang Diệu chậm rãi quay đầu lại, nghiêng đầu nhìn Trần Đại Cường, ánh mắt điên cuồng: “Muốn nghe sao? Vậy nói lại lần nữa."
Hai người nhìn nhau, một hung ác, một tàn nhẫn.
Bầu không khí như đông cứng lại.
Những tay cờ bạc đang xem cũng không dám thở mạnh, ai nấy đều trợn tròn mắt, sợ bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Quách Quang Diệu - ông chủ Ô thành, đối đầu với Trần Đại Cường - trùm xã hội đen số một Phong thành, đại náo thế này nghìn năm mới có một lần. Ngày sau đi ra ngoài cũng có đề tài đáng để khoe khoang.
Những chuyện tiếp theo không làm cho những người nhiều chuyện này thất vọng.
"Ta nói, nếu ngươi không nghe rõ ta có thể nói lại lần nữa.”
Quách Quang Diệu híp mắt, trong mắt ánh lên sự hung ác: “Ta chỉ muốn nhìn xem ngươi làm sao để cho ta nằm ra ngoài.“
"Ngươi sẽ biết ngay thôi mà.”
Trần Đại Cường liếm môi khát máu, từ từ cởi cúc áo sơ mi, để lộ cơ bắp cuồn cuộn và những hình xăm đen. Chiếc rìu ghim ở thắt lưng đã lọt vào mắt xanh của mọi người.
…
"Con mẹ nó, tất cả đều là lang sói, từng kẻ từng kẻ một…”
Đây là lời mở đầu thường xuyên của Bối Đầu To kể lại khi kể lại câu chuyện này.
Hắn đã chứng kiến toàn bộ sự việc vào ngày hôm đó, sợ hãi đến mức tè ra quần ngay tại chỗ.
Nhưng lão Bối cũng không cảm thấy mất mặt mà còn thấy cực kỳ may mắn.
Lúc đó có không ít người ở đây, chỉ có hắn là tè thành danh, được mọi người nhớ đến. Cũng chính vì vậy, chuyện hắn kể rất là đáng tin.
Vì lý do này, rất nhiều người giang hồ hoặc kẻ nhiều chuyện sẽ mời hắn ăn một bữa thịnh soạn, sau đó uống rượu ăn uống nghe kể chuyện giang hồ ly kỳ này, có người hào phóng còn cho hắn một bao thuốc lá.
"Trần Đại Cường sải bước đến bàn đánh bạc và chỉ thẳng vào Quách Quang Diệu.”
Bối Đầu To nước miếng tung bay.
"Lúc đó, ta chỉ cách bọn hắn nửa mét. Để ta nói cho ngươi biết, đôi mắt của Trần Đại Cường đỏ lên, rất đáng sợ!”
"Còn có cái chuôi rìu kia có lỗ hở, ta có thể nhìn rõ ràng. Ngươi có biết nó được tạo ra như thế nào không?”
Bối Đầu To khoa tay múa chân, chỉ vào đầu mình: “Đây chính là vết rìu bổ ra
để lại."
Mỗi lần đến lúc này, Bối Đại Đầu đều cố ý dừng lại cho mọi người hồi hộp. Trên bàn rượu, khán giả mang sắc mặt khác nhau, có lo lắng, có sợ hãi, có háo hức, có có thở hồng hộc. Mức độ đặc sắc của nó có thể so sánh với những fan hâm mộ cuồng nhiệt trong chương trình Ta là ca sĩ trên Mango Channel trong tương lai.