Thời gian trở lại thời điểm đó.
Trần Đại Cường cách Quách Quang Diệu chưa đầy nửa mét. Xét về ngoại hình, có một khoảng cách rất lớn giữa hai người.
Trần Đại Cường cao 1,87 mét, nặng một trăm ký, khiến người ta có cảm giác ngột ngạt. Có lẽ là do gấp gáp đến, hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, tay và cổ áo mở, con rồng trên vai trông ấn tượng hơn.
Quách Quang Diệu không hề động đậy chút nào, lẳng lặng ngồi ngay ngắn trên bàn đánh bạc, nhìn Trần Đại Cường hùng hổ bằng ánh, mắt tràn ngập khinh thường, giống như nhìn một đống phân chó trên mặt đất.
"Đại ca.”
Trần Tiểu Cường vững vàng chắn giữa hai người, nhìn chằm chằm Trần Đại Cường: "Đừng phát điên có được không?”
"Tránh ra.”
Trần Đại Cường mạnh mẽ phát tác, nhìn đệ đệ ruột của mình bằng đôi mắt điên cuồng.
Trần Tiểu Cường nhìn Trần Đại Cường, sắc mặt tái mét.
Hắn biết ca ca mình điên cuồng, nếu không tránh ra, lát nữa rìu sẽ không chút do dự đánh tới.
"Chúng ta sẽ chết chắc.”
Trần Tiểu Cường nỗ lực lần cuối cùng.
"Cái rắm!”
Gân xanh trên cánh tay cầm chuôi rìu của Trần Đại Cường gồ lên: “Ta nói lần cuối cùng, tránh ra.”
Trần Tiểu Cường thở dài, lui một bước.
Hắn cũng là một người tàn nhẫn, biết rằng mọi chuyện đến nước này cũng không tốt đẹp gì, nếu Quách Quang Diệu xảy ra chuyện gì, Tiểu Hồng Bào sẽ không bao giờ để mọi người ở đây đi ra. Nói cách khác, sự việc đã phát triển đến bây giờ, cho dù có liên quan đến hắn hay không, hắn cũng sẽ bị liên lụy.
Nghĩ đến đây, Trần Tiểu Cường lui về phía sau vài bước, bình tĩnh nháy mắt với mấy tên thuộc hạ cứng rắn, sờ eo của mình.
...
“Chuyện này có thể giải quyết sao?”
Vương Dương nhìn Mạnh Hiểu Tuấn cúp điện thoại, giọng điệu nghi hoặc. Thành Đông Thanh bên cạnh cũng tán thành.
Giấy phép đã bị cấm và các trường học đã bị niêm phong. Ba người cùng đường nghĩ hết mọi biện pháp, chạy vạy quan hệ đến mức gầy đi rất nhiều, đáng tiếc không có một chút hiệu quả. Những ban ngành liên quan dường như quyết tâm muốn lấy bọn hắn làm hình mẫu để giết gà dọa khỉ.
Sau khi có được nhận thức chung, Mạnh Hiểu Tuấn gọi điện cho Tô Bình Nam. Kết quả là những chuyện to lớn khó khăn trong mắt mấy người bọn hắn, khi đến chỗ đối phương chỉ là một lời nói nhẹ nhàng.
"Ta hiểu rồi.”
"Ta sẽ giải quyết sự việc, ta sẽ để cho người chuyên trách đi nói chuyện hợp tác .”
Đối phương dứt khoát cúp điện thoại, Vương Dương và Thành Đông Thanh thậm chí còn hoài nghi tai mình.
"Có thể giải quyết.”
Mạnh Hiểu Tuấn còn chưa dứt lời, điện thoại di động của Thành Đông Thanh đã vang lên.
"Điện thoại của văn phòng.”
Thành Đông Thanh nhìn ID người gọi, giọng khẩn trương đến hơi run rẩy.
"Nhận điện thoại đi.”
Vương Dương thúc giục, mắt tràn đầy chờ đợi.
"Vâng, tốt. Không vấn đề gì.”
Mặc dù người của văn phòng không ở trước mặt, nhưng Thành Đông Thanh vẫn nịnh nọt, không ngừng gật đầu khom lưng với không khí như thể đối phương có thể nhìn thấy.
"Thế nào rồi?”
Nhìn thấy Thành Đông Thanh ngây ra, sau khi cúp máy, Vương Dương hơi gấp gáp.
"Đối với trường hợp đặc biệt, hình phạt sẽ bị hủy bỏ. Đến sáng mai dỡ bỏ niêm phong, chậm nhất là ngày mốt sẽ cấp chứng chỉ.”
Thành Đông Thanh đờ đẫn nói xong, lập tức nhìn Mạnh Hiểu Tuấn: "Rốt cuộc ngươi đã tìm ai? Sao ta lại thấy không vui mà còn sợ."
Vương Dương cũng ngây người đứng sang một bên.
"Đây có lẽ gọi là quyền thế.”
Sắc mặt Mạnh Hiểu Tuấn phức tạp: “Đây mới là hiện thực.”
“A cruel reality.”
Vương Dương bĩu môi, hai mắt trống rỗng sau khi bị lật đổ tam quan.
Thành Đông Thanh biết ý nghĩa của câu này, dịch ra chính là: hiện thực phũ phàng.
…
Bạo lực trong thực tế bao giờ cũng thẳng thắn và trực tiếp hơn trong phim ảnh, đặc biệt là dưới con mắt của những sát thủ chân chính, giết rồi là xong, không cần phải lăn tăn gì nữa cả.
Trần Đại Cường tiến lên một bước, lập tức giơ cánh tay cầm rìu lên rồi chém mạnh. Không có bất kỳ lời nào vô nghĩa hay do dự.
Sự hung ác ẩn chứa trong sự quyết đoán này khiến tất cả những kẻ xung quanh đều rùng mình, không hẹn mà cùng đồng thanh thốt lên.
Những kẻ giết người thực sự hiếm khi nói những điều vô nghĩa.
Và Trần Đại Cường đủ khốc liệt.
Quách Quang Diệu cũng rất nhanh. Theo chuyển động của Trần Đại Cường, Lý Bản đứng phía sau hắn đã di chuyển.
"Pằng!Pằng!”
Một vài tiếng súng nặng nề làm cho tất cả những tiếng kêu kinh ngạc dừng lại.
"Thời đại này rồi mà ngươi vẫn chơi rìu à?”
Quách Quang Diệu đứng dậy, nhìn xuống Trần Đại Cường bị bắn vào tay và đùi, ánh mắt trịch thượng đầy mùi giang hồ mà chỉ những người của Cẩm Tú mới có.
"Con mẹ nó!”
Trần Đại Cường ngã trên mặt đất, trong mắt không có sợ hãi, giọng nói dữ tợn: “Có giỏi thì ngươi giết chết lão tử, ở đây này.”
Hắn dùng ngón tay trái không bị thương chỉ vào huyệt thái dương của mình: “Không dám thì ngươi chính là quả trứng thối.”
Quách Quang Diệu nhìn thẳng vào Trần Đại Cường đang cố gắng đứng dậy, lạnh lùng, chậm rãi gật đầu: “Ta sẽ cho ngươi toại nguyện."
Trong sòng bạc chỉ có ba người Cẩm Tú. Lý Bản nổ súng, Thường Thanh thì im lặng chặn cửa, lạnh lùng nhìn mọi người: “Ai dám đi, ta cho chết.”
Trần Tiểu Cường buông tay trên eo, trán đầy mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói với Quách Quang Diệu: “Chúng ta là anh em quen biết nhau, tiền ngươi lấy đi, có thể cho chúng ta một đường sống hay không."
"Cái rắm.”
Trần Đại Cường vẫn ngu ngốc: “Cầm súng bắn cái rắm, ta không tin hắn dám giết ta."
Vừa nói hắn vừa loay hoay chạm vào chiếc rìu mình đánh rơi cách đó không xa, hỗn độn một mảnh.
Thình lình một bàn chân giẫm lên lưỡi của chiếc rìu sáng loáng.
Quách Quang Diệu cúi xuống nhặt chiếc rìu lên, lưỡi rìu từ từ đặt lên cổ của Trần Đại Cường, trong mắt hắn hiện lên sự thờ ơ sâu sắc.
"Quang Diệu ca!”
Lý Bản chịu không nổi xen vào một câu, lắc đầu với Quách Quang Diệu.
Hắn hiểu Quách Quang Diệu đã nổi sát tâm, nhưng động thủ trước mắt bao người như thế sẽ dẫn đến hậu quả không thể lường trước được. Nổ súng cũng được, chỉ cần không có mạng người còn có thể đè xuống, nhưng một khi người chết thì không ai có thể đè xuống, Hồng Bào ca cũng không thể.