Làn da trên cổ bị lưỡi rìu lạnh như băng kích thích nổi da gà, nhưng Trần Đại Cường vẫn trợn mắt nhìn.
"Phì.”
Trần Đại Cường nhổ mạnh vào quần của Quách Quang Diệu một ngụm đờm đặc, nhe răng cười mỉa mai: “Trứng thối, ta không tin hắn dám giết ta."
"Ca!”
Trần Tiểu Cường kinh hãi, cố hết sức lắc đầu với Trần Đại Cường, trong mắt tràn đầy cầu xin.
"Hắn là một quả trứng thối!”
Trần Đại Cường còn đang cười hết sức điên cuồng. Ngay sau đó biểu cảm của hắn ngưng đọng trên mặt.
Rìu lướt qua cổ hắn, máu đỏ thẫm phun ra.
"A!”
Tất cả những tay cờ bạc đang hóng chuyện giống như một con vịt bị bóp nghẹt, tạo ra một âm thanh kỳ lạ. Cổ cứng ngắc giống như biến thành khúc gỗ, chỉ biết nhìn thẳng vào cảnh tượng trước mặt.
Mùi nước tiểu lan vào không khí, Bối Đầu To đứng gần nhất đang run chân, bên dưới có một vũng nước. Người này sợ tới mức tè ra quần.
"Cho huynh đệ ta chút mặt mũi, trong vòng nửa giờ các ngươi đừng làm gì cả, có thể đáp ứng không?”
Quách Quang Diệu đảo mắt nhìn xung quanh, hỏi mọi người.
Tất cả mọi người đồng loạt gật đầu.
"Không có vấn đề gì.”
Tất cả mọi người đồng loạt lắc đầu.
Động tác đồng đều của mọi người khiến Quách Quang Diệu không khỏi mỉm cười, sau đó đi tới trước mặt Trần Tiểu Cường: “Cùng nhau đi, tiễn ta một đoạn."
Trần Tiểu Cường ngơ ngác gật đầu.
"Bỏ tiền lại và mang tên kia đi."
Quách Quang Diệu ra hiệu cho Lý Bản rằng hắn phải giải quyết hậu quả ngay bây giờ. Sau khi kích động qua đi, trong đầu Quách Quang Diệu chỉ có một suy nghĩ: tự mình phá cũng không sao, nhất định thể liên lụy tới Tô Bình Nam.
Cơ thể vô hồn của Trần Đại Cường được bọc trong một chiếc chăn, sau đó chiếc vali màu đen và những tờ tiền được Lý Bản mang ra khỏi phòng bay lả tả giống như một cơn mưa tiền giấy.
...
"Rầm!”
Cửa sòng bạc bị đóng lại, ngoại trừ một chút màu đỏ sậm còn sót lại trên mặt đất, tất cả đều được xử lý sạch sẽ, mọi người giống như trải qua một giấc mơ.
"Tiền! ”
Không biết là ai hét ầm lên, lập tức đám đạo tặc trong phòng như sôi sùng sục, điên cuồng cướp tiền khắp sàn, tạo nên cảnh hỗn loạn.
Kể từ ngày đó, những người này không bao giờ gặp lại Trần Tiểu Cường, không ai nhìn thấy Quách Quang Diệu nữa.
Ngoại trừ Bối Đầu To nổi tiếng.
...
Bốn năm sau, Bối Đầu To đã thua sạch gia sản, mất cả vợ, câu chuyện giang hồ dựa vào ăn cơm cũng đã bị người Phong thành nghe đến chán ngán. Không còn cách gì, thật sự chịu không nổi đi vào đường cùng, hắn chỉ có thể chạy ra ngoài làm việc.
Cháu gái làm trưởng ca ở một tửu lâu Thượng Hải thu nhận hắn, hắn vinh quang trở thành một nhân viên phục vụ.
Bối Đầu To rất hài lòng với cuộc sống mới của mình.
Bởi vì người tới đây ăn uống rất lãng phí, những món ăn tinh xảo kia rất ít được động đua, thỉnh thoảng trên bàn rượu sẽ có nửa bình rượu ngon do khách quý để lại, thậm chí còn có cả bao thuốc lá xịn mới hút được vài điếu.
"Con người sống để làm gì? Không phải là ăn uống sao?”
Bối Đầu To suy nghĩ rất thoáng.
Mỗi lần đến lúc này là thời khắc vui vẻ nhất của những nhân viên phục vụ chịu trách nhiệm quét dọn như bọn hắn, bọn hắn sẽ làm như mình là khách ngồi ở đó ăn uống thoải mái.
Vừa uống mấy ngụm nước canh, Bối Đầu To sẽ nói cho mọi người chuyện cũ phong vân của mình, đương nhiên lần nào hắn cũng sẽ nhắc đến sự kiện chấn động đó.
Cho đến một ngày, sau khi bước ra khỏi phòng bao, hắn bị dọa ngây ra đó, sắc mặt như đất, nửa ngày không dám di chuyển. Mãi cho đến mười phút sau khi những vị khách kia nhún vai bước qua hắn, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
"Có chuyện gì vậy? Lão Bối?”
Tiểu Tứ Xuyên đi cùng là người thành thật, vỗ lưng hắn.
"Không có gì.”
Bối Đầu To có vẻ hơi thất hồn lạc phách.
Vừa rồi có một vài nam nhân bưu hãn với khí thế đáng kinh ngạc, người đi ở giữa là Quách Quang Diệu.
Hắn sẽ không bao giờ quên khuôn mặt đó.
...
Tô Bình Nam đang uống trà thì một số điện thoại lạ gọi vào điện thoại di động bí mật nhất của hắn.
Vẫn là Bạch Hào Ngân Châm.
Mọi thứ trên thế gian thật kỳ lạ.
Một người gốc Hạ quốc yêu thích uống trà ở phía bên kia đại dương.
Các bước pha trà hơi rườm rà.
Thế nhưng Ôn Uyển mới học mấy ngày đã làm rất tốt, lúc pha trà khóe miệng congb lên, mỗi ngày đều rất vui vẻ.
Chỉ có một lý do để nàng hạnh phúc.
Nàng đã nắm vững thêm một kỹ năng mà Tô Bình Nam yêu thích, như vậy lập tức có lý do ở lại cùng nam nhân này thêm một lát, chỉ đơn giản như vậy thôi.
“Alo?”
Tô Bình Nam nhanh chóng nhận điện thoại.
"Nam ca, là ta.”
Khi nghe thấy giọng nói của Quách Quang Diệu, sắc mặt của Tô Bình Nam lập tức trở nên nghiêm túc, hắn đứng dậy và đi lên tầng cao nhất. Sự thận trọng của hắn đã khắc sâu vào xương, trong lòng hắn biết nhất định đã xảy ra chuyện nghiêm trọng, nếu không thì Quách Quang Diệu đã không cần gọi đến số này, hơn nữa còn dùng số lạ.
“Nói đi.”
Ta đã giết Trần Đại Cường ở Phong thành, nhưng có rất nhiều người có mặt ở đó.”
“Chuyện xảy ra khi nào? Bây giờ ngươi có an toàn không?"
“Mười lăm phút trước, bây giờ ta đã an toàn.”
“Nói cho ta biết các chi tiết cụ thể.”
“Chuyện là...”
Quách Quang Diệu thuật lại chi tiết. Sau khi kể xong, hắn mới sốt sắng giải thích: "Nam ca, không phải là ta không chịu được mà là ta biết lần này phải cứng rắn trấn áp. Nếu không sẽ có rất nhiều con ruồi nhào tới.”
Giọng Quách Quang Diệu cực kỳ trầm thấp, hắn lạnh lùng nói: "Nếu như ảnh hưởng quá lớn đến Cẩm Tú, ta nguyện ý xuất thủ."
“Ngươi thật sự làm ta thất vọng.”
Tô Bình Nam hiếm khi tức giận, giọng nói của hắn rất to. Điều này làm cho Ôn Uyển và Văn Tiểu Địch đang thu dọn bộ ấm trà kinh ngạc nhìn nhau.