Lời này vừa thốt ra, Quách Quang Diệu bên kia điện thoại lập tức tái mét mặt mày.
“Ngươi biết ta thất vọng về điều gì không?”
Giọng của Tô Bình Nam trở nên bình tĩnh hơn: “Điều đáng thất vọng không phải là ngươi đã giết Trần Đại Cường.”
"Trần Đại Cường chả là cái thá gì.”
Tô Bình Nam tiếp tục nói. Lúc này, nam nhân đang đứng trên đỉnh tòa nhà cao nhất ở Thiên Đô, nhìn xuống Thiên Đô, thân hình thẳng tắp: “Nếu ngươi giết một thứ giống chó, giết thì cứ giết. Ta thất vọng về khả năng chịu đựng của ngươi."
"Thế nào? Nghe khẩu khí của ngươi còn định lưu lạc giang hồ? Không liên lụy đến Cẩm Tú?”
Một loạt lời nói của Tô Bình Nam không cho Quách Quang Diệu thời gian để thở: “Hãy nhớ rằng con đường của chúng ta chắc chắn sẽ đầy chông gai, sẽ không có con đường tươi sáng và bằng phẳng trải đầy hoa."
“Bây giờ chỉ là giết một con chó, sao tinh thần lại có thể sa sút như vậy? Tương lai làm sao vượt qua chông gai?”
Mặc dù Tô Bình Nam vẫn đang tức giận chửi bới, nhưng khuôn mặt của Quách Quang Diệu đã phấn chấn đến đỏ bừng.
"Đi quốc lộ đến Lâm Hải, ta đến khắc phục hậu quả.”
Trước khi cúp điện thoại, Tô Bình Nam hiếm khi lên tiếng nói: "Ngươi đừng giả ngầu nữa, ngươi không thể ở lại Ô Thành thì ta đổi ngươi đi nơi khác làm mưa làm gió.
Sau khi cúp điện thoại, Quách Quang Diệu đứng ngây người mấy phút rồi đột nhiên ngửa cổ lên trời cười to. Tiếng cười như đao chạm nhau, không còn chút mất mát nào.
“Có chuyện gì vậy Diệu ca?”
Lý Bản ở một bên hơi khó hiểu, thò đầu qua hỏi.
"Không có gì.”
Quách Quang Diệu nói một câu mà Lý Bản không hiểu: “Ta đã không nghe câu cửa miệng này của hắn nhiều năm rồi, ta rất vui."
…
Trong đêm tối, chiếc Mercedes-Benz màu đen mang biển số A11222 phi nước đại về phía nam dọc theo quốc lộ 137 mới xây.
Thiên Nam vào mùa đông có rất nhiều tuyết, tuyết rơi nhẹ khiến con đường hơi lầy lội. Trong xe rất yên tĩnh, Quách Quang Diệu ngồi ở hàng ghế sau, mặt không chút biểu cảm.
Khi xe đi ngang qua một ngôi làng, Quách Quang Diệu nói: "Tấp vào phía trước."
Lý Bản rất ngoan ngoãn, lập tức bẻ lái, giảm tốc độ và từ từ tấp xe vào lề đường.
"Đưa súng cho ta."
Quách Quang Diệu đưa tay, Lý Bản làm theo.
Sau khi cầm lấy khẩu súng lục hạng nặng, Quách Quang Diệu giắt nó vào thắt lưng, rồi cứ thế vỗ mông ngồi xuống con đường xi măng bẩn thỉu bên đường.
"Lại đây ngồi một lát.”
Quách Quang Diệu ngồi xuống cười cười, vẫy tay với Lý Bản đang cảnh giác nhìn xung quanh bên đường: “Đừng khẩn trương như vậy, số tiền đó có thể giúp chúng ta kéo dài đủ thời gian.”
Lý Bân gật đầu.
"Hút xong điếu thuốc này, ta và Thường Thanh đi, ngươi ở lại.”
Quách Quang Diệu lấy điếu xì gà ra, châm lửa cho Lý Bản rồi hờ hững nói: "Chuyện là do ta làm, chuyện ngươi nổ súng Nam ca có biện pháp trấn áp. Ta biết vợ ngươi đang mang thai, không đáng đi theo ta."
"Không được.”
Khuôn mặt của Lý Bản đỏ bừng, giọng nói của hắn thậm chí còn khàn đi vì quá kích động.
"Ta đã nói ta sẽ đi theo ngươi cả đời.”
"Đừng ngốc nghếch, làm theo lời ta nói.”
Quách Quang Diệu nghiêm nghị: “Sau khi ta bỏ đi, ngươi phải đứng ra chống đỡ những chuyện ở Ô thành và làm tốt mọi việc, Nam ca sẽ không đối xử tệ với ngươi."
"Diệu ca, ta làm không được, ngươi cho ta đi theo ngươi nhé!”
Lý Bản luôn bình tĩnh giờ đây hơi hoảng loạn: “Hơn nữa, ngươi đi nơi khác cũng cần giúp đỡ."
"Chuyện cứ quyết định như vậy đi.”
Quách Quang Diệu phun ra một vòng khói, đứng dậy vỗ vai Lý Bản, cười nói: “Xì gà của ta đều ở thư phòng lầu bốn, ngươi không phải luôn ghét bỏ ta keo kiệt không nỡ cho ngươi sao, lần này đều tặng ngươi.”
"Được rồi, hút thuốc xong rồi, ta đi đây.”
Quách Quang Diệu búng một nửa điếu xì gà trong tay: “Không làm được thì cũng phải làm. Nếu ngươi không biết gì về chuyên ngành thì hãy hỏi những sinh viên đại học đó. Nếu ngươi có bất kỳ nghi vấn nào về công ty, ngươi có thể hỏi Tô Văn Văn, hắn sẽ giúp ngươi."
Tuyết ngày càng lớn hơn.
Quách Quang Diệu phủi tuyết rơi trên người, sau đó lên xe, xe nổ máy.
Lý Bản vẫn đứng ngây ngốc trong tuyết gào thét: "Diệu ca, chúng ta có thể gặp lại không?"
Quách Quang Diệu hạ kính xe xuống, mỉm cười với Lý Bản song không trả lời. Sau đó chiếc xe gầm rú đi vào bóng tối vô tận.
…
Loại chuyện này lan truyền nhanh đến kinh ngạc, thoáng chốc gây ra ngàn cơn sóng. Mọi người đều có ý kiến khác nhau về hành động của Quách Quang Diệu, có chê có khen, nhưng có một điểm tất cả mọi người đều đồng ý, đó chính là sau chuyện này, bọn côn đồ ở địa bàn đó không ai dám sờ râu hổ của Tô Bình Nam.
"Đầu óc ngu ngốc.”
Đây là đánh giá của An Viên Hoa về Quách Quang Diệu, nhưng thứ hắn nhận được lại là một cái tát từ người ba An mập của mình.
“Ta thấy ngươi mới ngu ngốc.”
An mập trợn mắt nhìn con trai mình, hận sắt không thành thép. An mập có thể nuông chiều con trai mình, để mặc hắn ăn chơi tiêu khiển uống rượu, hắn có thể ham mê tiền bạc, nhưng hắn không thể đánh mất khả năng nhận định rõ tình thế.
Bỏ tiền ra không thành vấn đề, đứng nhầm đội sẽ giết chết ngươi. An mập nhìn thấy điều này rất rõ ràng.
"Chẳng lẽ không phải sao?”
An Viên Hoa bị ăn tát hơi không phục: “Ở Ô thành muốn gió được gió muốn mưa được mưa, tiền rất nhiều, cũng chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà làm ra chuyện ngu ngốc."
"Đúng là tầm nhìn hạn hẹp."
An mập giận dữ: “Ngươi đó! Nếu cấp dưới của ta có một kẻ ngốc như vậy ta phải cảm tạ ông trời.”
Thấy con trai vẫn không tán thành, An mập trở nên nghiêm túc.
"Ngồi xuống."
Thấy An mập tức giận, An Viên Hoa ngoan ngoãn khoanh chân ngồi trên sô pha, giống như một học sinh tiểu học nghiêm túc.
"Có phải ngươi đang nghĩ không phải chỉ là một tên bán mạng mà thôi, cho tiền thì loại người này có nhiều lắm?”
“Vâng.”
An Viên Hoa đáp.
“Có phải ngươi đang nghĩ Quách Quang Diệu ngu ngốc khi làm điều này? Hắn không chịu sống một cuộc sống yên bình, hết lần này tới lần khác hắn lại muốn chết?”
"Vâng.”
An Viên Hoa tiếp tục gật đầu.