Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 811 - Chương 811: Lên Đường Bình An

Chương 811: Lên đường bình an Chương 811: Lên đường bình an

"Điều này thực sự tốt cho tất cả chúng ta, ta biết tính cách của ngươi.”

Cố Thanh Vân nghiến răng và đưa ra một điều kiện khác: “Chúng ta không chỉ giúp ngươi, nếu việc cải tạo khu ổ chuột ở Ô thành thành công lớn, thì chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi quảng cáo ở Phong thành và Thiên Đô. Khi thời điểm đến, tập đoàn Cẩm Tú đã có kinh nghiệm thành công, vì vậy các ngươi đương nhiên là lựa chọn hàng đầu."

"Hơn nữa chúng ta sẽ làm kín kẽ không dấu vết. Mọi người đều nghĩ hắn bị bắt là do xui xẻo. Giờ chúng ta chỉ chờ cái gật đầu của ngươi thôi.”

Người Cố gia rõ ràng cực kỳ kiêng kỵ Tô Bình Nam, đưa ra quyết định này chắc chắn là nhượng bộ rất lớn rồi.

"Có phải các ngươi muốn động thủ với Quang Diệu hay không?”

Tô Bình Nam không để ý đến khoản lợi nhuận khổng lồ mà Cố Thanh Vân đưa ra. Hắn nghe ra ý tứ của Cố Thanh Vân, lạnh lùng ném ra một câu khiến Cố Thanh Vân dựng tóc gáy.

“Ta nhớ khi ta nói những lời đó với Chúc Đại Hanh, ngươi cũng có mặt. Nếu các ngươi thật sự động thủ với hắn, như vậy hôm nay ta chuyển những lời này cho Cố gia.”

Cố Thanh Vân ngây ra như phỗng.

Vì hắn vẫn nhớ câu nói đó, hắn sẽ không bao giờ quên…

Ra ngoài làm ăn phải nói đến uy tín. Nói giết cả nhà ngươi, chắc chắn sẽ giết cả nhà ngươi.

Chỉ một câu ngắn ngủi như thế, Cố Thanh Vân thật sự khó quên.

Không thể có chuyện gì xảy ra với Quách Quang Diệu.

Vào lúc này, Tô Bình Nam đã trút bỏ lớp ngụy trang bề ngoài, phơi bày sự hung bạo trên người trước mặt Cố Thanh Vân.

Tô Bình Nam là một người rất cay độc và cực kỳ kiêu ngạo, ngay cả khi hắn lang bạt ở một thời không khác cũng chưa bao giờ hoàn toàn bị áp chế bản chất của mình. Bây giờ hắn càng hoàn toàn thể hiện bản tính của người đã từng xuyên không đến.

Hắn không phải là một con chó.

Văn phòng rất yên tĩnh, Cố Thanh Vân ngồi ở trên sô pha, sắc mặt tái nhợt, hai mắt mê man, không biết đang suy nghĩ cái gì. Mà Tô Bình Nam lại nhớ tới lần gặp mặt cuối cùng với Quách Quang Diệu ở thời không kia.

Đó là một mùa hè rất nóng.

Mặt trời gay gắt khiến gió toàn hơi nóng khiến Tô Bình Nam hơi không thoải mái. Chính vì những hình xăm trên người mà hắn đã quen ăn mặc chỉnh tề, điều này chắc chắn khiến hắn càng cảm thấy nóng hơn.

Quán ăn do Quách Quang Diệu làm chủ nằm ở lối ra của chợ rau ngoại thành Ô thành, cách đó không xa có một trường tiểu học, dòng người qua lại cũng khá đông. Chỉ có điều môi trường hơi bẩn thôi.

Lá rau thối bị người dân vứt bỏ và bụi từ các phương tiện giao thông chạy qua khiến gian hàng của Quách Quang Diệu trông bụi bặm và mất thẩm mỹ.

Tô Bình Nam gần như không nhận ra Quách Quang Diệu từ cái nhìn đầu tiên. Hắn không bao giờ ngờ rằng nam nhân gầy gò, thắt lưng cong và đôi mắt trống rỗng này thực sự là nam nhân cứng rắn đã từng theo mình vào sinh ra tử.

“Sao ngươi lại thành ra thế này?”

Tô Bình Nam ngậm một điếu thuốc, ngồi trước mặt Quách Quang Diệu.

Quách Quang Diệu ngẩng đầu nhìn, thấy Tô Bình Nam thì trong mắt lập tức lóe lên một chút ánh sáng, nhưng rồi lại nhanh chóng vụt tắt.

"Nam ca, ngươi ra lúc nào?”

Quách Quang Diệu gian nan đưa một chiếc ghế đẩu thấp cho Tô Bình Nam, giọng không giấu nổi sự ngạc nhiên.

“Mới đây không lâu.”

Tô Bình Nam nhìn cổ tay xương xẩu của đối phương rồi thở dài: “Sao lại thế này?”

Quách Quang Diệu mỉm cười, khó khăn đứng dậy giúp Tô Bình Nam múc một cốc đá xay mà hắn bán, thêm một ít súp và đặt lên bàn.

“Cái này không cần tốn sức, có thể kiếm cơm ăn.”

“Bệnh gì vậy?”

Ngày hôm đó Tô Bình Nam mắt đỏ hoe, mơ hồ nhớ tới cảnh tượng Quách Quang Diệu bay tới đỡ cho mình một đao trí mạng, sau đó hắn vào tù cho nên không biết Quách Quang Diệu bị thương nặng như vậy.

"Trời mưa, phổi bị đâm thủng, lúc đó hôn mê bò trên mặt đất, kết quả bị nhiễm trùng, cả hai phổi đều bị teo.”

Quách Quang Diệu sắc mặt bình tĩnh như đang nói chuyện của người khác: “Nguyên nhân chủ yếu là ngủ không được, cũng không thể dùng sức, muốn chết cũng khó, chính là sống để chịu tội.”

"Đi thôi.”

Tô Bình Nam phủi bụi trên người, nghiêm túc nói: "Mọi chuyện đều do ta, yên tâm, ngươi không chết sẽ có thể chữa khỏi."

"Không được.”

Quách Quang Diệu lần đầu tiên từ chối Tô Bình Nam: “Ta đi bộ còn phải thở hụt hơi, chỉ thành một gánh nặng mà thôi. Hơn nữa, Nam ca, ngươi vừa mới ra tù nào đã có tiền.”

Tô Bình Nam lẳng lặng đứng ở nơi đó: “Yên tâm đi, ta có thể làm được."

“Nói sau đi.”

Quách Quang Diệu lấy một điếu thuốc và châm lửa, sự kích thích mạnh mẽ lập tức khiến hắn ho dữ dội.

Tô Bình Nam có thể thấy rõ cơn ho dữ dội đã khiến cho bàn tay gầy gò sau khi lau miệng của Quách Quang Diệu dính một ngụm máu đỏ.

“Không hút được thì đừng hút.”

Tô Bình Nam nói.

"Chết như vậy cho nhanh.”

Quách Quang Diệu mỉm cười thờ ơ.

“Bỏ thuốc lá, không uống rượu.”

Tô Bình Nam vỗ vai Quách Quang Diệu: “Cho ta một ngày, ta đi lấy tiền và gặp bác sĩ trước."

Một ngày sau, Quách Quang Diệu qua đời.

Máu trong phổi do rượu gây ra không lưu thông được mà chết vì ngạt thở, điều kỳ lạ là trên người Quách Quang Diệu không hề có một chút đau đớn do ngạt thở mà là nhẹ nhõm.

Tô Bình Nam đích thân đốt một xấp tiền giấy dày ở lối vào bệnh viện, sau đó dùng một tay ném những tờ tiền đang cháy lên không trung dưới con mắt kinh ngạc của những người qua đường.

“Lên đường bình an.”

Nam nhân bỏ đi không ngoảnh lại.

Bình Luận (0)
Comment