Thời gian quay trở lại bây giờ.
Sau khi hai người giằng co với nhau trong vài phút, Cố Thanh Vân lên tiếng:
“Hôm nay có người tình cờ nhìn thấy Quang Diệu trên đường, hắn đã gọi cảnh sát.”
Cuối cùng Cố Thanh Vân vẫn nói ra.
"Có người đã phân tích lộ trình khởi hành của hắn và tin rằng mục tiêu trong hành trình của hắn có khả năng là vào ba huyện Lâm Hải, đối phương đã bắt đầu bố trí bắt giữ.”
Sau khi nói xong, Cố Thanh Vân cảm thấy nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống ghế sô pha.
"Có phải trùng hợp ngẫu nhiên hay không, ta sẽ điều tra rõ ràng.”
Tô Bình Nam liếc nhìn Cố Thanh Vân, buông lời chế nhạo, gọi điện thoại cho Quách Quang Diệu trước mặt Cố Thanh Vân.
"Ngươi đi Lâm Hải có những ai biết?”
“Nam ca?”
Quách Quang Diệu nhanh chóng trả lời. Hắn sững sờ một lúc khi nghe thấy câu hỏi của Tô Bình Nam, sau đó nói: "Ta, còn có Thường Thanh đi theo ta. Chỉ có hai chúng ta mới biết.”
"Bây giờ lập tức quay đầu đi Hải Châu, nửa đường ta sẽ tìm người đưa cho ngươi một chiếc xe mới. Hãy cẩn thận có nội gián.”
Tô Bình Nam nói xong lập tức cúp điện thoại.
"Quay lại, chúng ta chuyển hướng đi thẳng đến Hải Châu.”
Quách Quang Diệu nhìn bóng lưng Thường Thanh đang lái xe phía trước, nheo mắt lại, giống như một con báo săn mồi. Đồng thời, hắn im hơi lặng tiếng rút khẩu súng lục ở thắt lưng ra.
"Đưa súng cho ta."
Quách Quang Diệu vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mọi hành động của Thường Thanh, tay kia đã lặng lẽ mở chốt an toàn của súng lục.
"Vâng, Diệu ca.”
Thường Thanh sắc mặt thoạt nhìn rất bình thường, vui vẻ đồng ý, không quay đầu lại lập tức đưa súng cho Quách Quang Diệu.
Áng chừng khẩu súng hơi nặng, Quách Quang Diệu nói với giọng trầm thấp gần như không thể nghe thấy: “Đừng làm ta thất vọng. Tuyệt đối đừng là ngươi.”
Gió và tuyết bên ngoài xe ngày càng mạnh hơn.
...
"Chúng ta là bạn bè."
Cảm xúc của Cố Thanh Vân hơi bất ổn, hắn nhìn Tô Bình Nam: "Rõ ràng là chuyện này có lợi cho tất cả mọi người, vì sao không đồng ý?"
Tô Bình Nam cười gằn: "Tiền phải quỳ mới có thì ta không kiếm, đau lưng lắm."
"Đây không phải khuất phục, mà là trao đổi. Người làm chuyện lớn ai mà chẳng phải dẫm lên xương trắng, huống chi ta đảm bảo Quang Diệu sẽ không... chết."
Giọng điệu Cố Thanh Vân rất nghiêm túc: "Lần này Thanh Tùng ca không thăng tiến thì vĩnh viễn phải dậm chân tại đây. Ngươi cũng biết là có đôi khi làm chính trị, tuổi tác mới là ưu thế lớn nhất."
"Vì vậy các ngươi muốn dùng tám năm của Quang Diệu đổi lấy một cơ hội, nhà họ Cố coi Cẩm Tú là gì? Đá kê chân hay chó săn?"
Sắc mặt Tô Bình Nam bình tĩnh, nhưng lời nói tru tâm.
"Nghĩa khí vô dụng sẽ hại chết ngươi."
Cố Thanh Vân lắc đầu: "Ngươi phải thích ứng với địa vị hiện tại của ngươi. Hồng Bào à, ngươi không phải là Tô Bình Nam bốc hàng ở nhà ga vào mấy năm trước, bây giờ ngươi đã là người phụ trách tập đoàn Cẩm Tú. Ngươi phải chịu trách nhiệm với tập đoàn Cẩm Tú, chịu trách nhiệm với cơ nghiệp ngươi gian nan gây dựng nên."
"Ta chịu trách nhiệm."
Vẻ mặt Tô Bình Nam kiệt ngạo: "Chuyện này không có đường thương lượng. Ta muốn xem ai có thể làm gì được ta."
"Ngươi nghĩ kỹ đi."
Cố Thanh Vân thở dài: "Ta đi trước, ngươi đổi ý thì gọi điện cho ta."
"Ở lại uống chén trà đã."
Tô Bình Nam gọi lại Cố Thanh Vân định đi, ấn nút gọi rồi ngẩng đầu mỉm cười, giọng điệu cứng rắn.
"Ngươi không muốn thương lượng thì ta ở lại có ích gì?"
Cố Thanh Vân không hiểu mục đích Tô Bình Nam bảo mình ở lại, nhưng vẫn dừng bước trước ánh mắt dữ tợn của Tô Bình Nam.
"Bởi vì ta chưa bao giờ tin tưởng sự trùng hợp. Sao cảnh sát lại biết Quách Quang Diệu sẽ đi Lâm Hải nhanh như vậy? Ta muốn ngươi ở lại để tiện tìm ra tên nội gián này."
"Ngươi không tin ta? Thật sự là có người vô tình nhìn thấy Quang Diệu. Lẽ nào ngươi nghi ngờ ta sắp xếp..."
"Ta không nghi ngờ ngươi, nhưng ta không tin những người khác trong Cố gia."
Tô Bình Nam giơ tay ngắt lời Cố Thanh Vân. Hắn biết Cố Thanh Vân không phải người giỏi âm mưu quỷ kế, cũng không dám lừa mình.
Tính cách nhàn vân dã hạc đã chú định Cố Thanh Vân không có tư cách trở thành người đứng đầu thế hệ này của Cố gia, như vậy người trong nhà giấu hắn cũng là chuyện bình thường.
"Được, ta chờ cùng ngươi."
Cố Thanh Vân gật đầu. Cảm giác của hắn về Tô Bình Nam cực kỳ phức tạp. Hắn sợ hãi sự tàn nhẫn và thủ đoạn của Tô Bình Nam, nhưng trên phương diện khác hắn lại rất trân trọng tình hữu nghị giữa hai bên.
Vì vậy hắn không muốn gia tộc mình và Cẩm Tú hoàn toàn trở mặt.
Tô Bình Nam cười to, nhưng ánh mắt lạnh băng không có ý cười: "Hi vọng là ta sai. Ta biết ngươi thích trà đạo, hôm nay nếm thử tay nghề của ngươi."
Tốc độ xe rất chậm.
Thời đại này không có GPS, một người tài xế có giỏi hay không không liên quan đến trình độ lái xe của hắn cho lắm, mà dựa vào khả năng nhớ đường.
Vì an toàn nên không thể đi đường quốc lộ, xe chỉ có thể đi qua đường làng. Đây chắc chắn là một khảo nghiệm đối với một người không quen thuộc đường xá như Thường Thanh.
Từ kết quả có thể thấy Thường Thanh không đủ tiêu chuẩn. Hắn thường xuyên dừng lại đối chiếu tuyến đường trên bản đồ làm trễ nải thời gian.
Trong cả quá trình, Quách Quang Diệu vẫn luôn im lặng, chẳng qua là ánh mắt nhìn Thường Thanh sâu thăm thẳm.
"Diệu ca, ra khỏi thôn này là dễ đi rồi."
Thường Thanh gấp bản đồ, vẻ mặt chột dạ.
"Không vội."
Quách Quang Diệu khẽ nở nụ cười: "Ngươi vất vả rồi. Lát nữa chúng ta đổi xe thì không phiền phức như vậy nữa."
"Vâng."
Thường Thanh gật đầu: "Diệu ca, hay là ngươi ra ghế sau chợp mắt một lát đi, khi nào tới nơi ta sẽ gọi ngươi."
“Được.”
Quách Quang Diệu gật đầu, dựa ra đằng sau nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc nhịp thở đã đều đều. Thường Thanh nhìn Quách Quang Diệu đang ngủ say qua gương chiếu hậu bằng ánh mắt phức tạp.