Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 813 - Chương 813: Trong Nhà Không Còn Gì Vướng Bận Thì Tốt

Chương 813: Trong nhà không còn gì vướng bận thì tốt Chương 813: Trong nhà không còn gì vướng bận thì tốt

So với mấy năm trước, rõ ràng là hiện tại Hải Châu phát triển rất tốt, rất nhanh.

Nhà cao tầng mọc lên liên tiếp, công trường rải rác khắp thành phố, cả thành phố bừng bừng sức sống.

Khách sạn cao cấp, trung tâm thương mại lớn, khu chung cư kiểu mới... mọc lên như nấm.

Có lẽ rất nhiều người bình thường ở Hải Châu chỉ cảm thấy cải cách mở cửa đã mang đến sự thay đổi lớn cho quê hương mình. Có rất ít người biết được quyền sở hữu của hầu hết các kiến trúc này đều thuộc về một công ty.

Tập đoàn Cẩm Tú.

Trụ sở tập đoàn Cẩm Tú tại Hải Châu nằm ở đường Bắc Viên lớn nhất, phồn hoa nhất. Trong văn phòng giám đốc ở tầng chín sáng ánh đèn.

Người phụ trách Hải Châu là Vương Bảo Bảo.

Từ lâu hắn không còn ăn mặc lôi thôi như thợ săn. Bây giờ hắn được gọi là Vương tổng, đầu tóc bóng bẩy, áo vest chỉnh tề, so với trước đây cứ như là hai người.

Trong văn phòng tổng giám đốc...

Ở bên ngoài Vương Bảo Bảo khí thế bức người, mắt cao hơn đầu. Lúc này hắn đang khom người, nét mặt căng thẳng, thái độ thành khẩn hệt như học sinh tiểu học ngày đầu tiên đến trường.

"Đã qua nửa tiếng rồi nhưng ngươi không nhận được bất kỳ tin tức gì mà ta cần."

Mộ Dung Thanh Thanh lạnh lùng nhìn kiện tướng đắc lực nhất dưới trướng mình ở Hải Đông Thanh, giọng điệu lạnh lẽo.

"Vẫn đang điều tra, có điều độ khó cao. Theo lý thì cảnh sát tỉnh bắt người chỉ cần thông báo với cảnh sát địa phương phối hợp là được. Nhưng Hải Châu có tới bảy khu trực thuộc với ba mươi hai đồn cảnh sát, vì vậy chúng ta cần thời gian xác định."

Nói xong Vương Bảo Bảo nuốt nước bọt, giọng nói rin rít.

"Ngươi còn nhớ mình ngồi lên vị trí này như thế nào không?"

Mộ Dung Thanh Thanh ngồi ghế ông chủ của Vương Bảo Bảo: "Hiện giờ ta muốn kết quả chứ không phải nghe ngươi viện cớ."

"Nhớ ạ, nhớ ạ."

Vương Bảo Bảo đáp lời, căng thẳng đến nỗi sau lưng đẫm mồ hôi lạnh, bộ vest trắng mua trên Taobao có vệt nước khiến hắn có vẻ chật vật, nào còn dáng dấp phấn chấn như ngày thường.

Dùng người thì phải tin, không tin thì không dùng.

Khí thế của Tô Bình Nam trong việc bổ nhiệm người phụ trách Hải Châu đã thuyết phục tất cả thành viên Hải Đông Thanh.

Tập đoàn Cẩm Tú đầu tư rất lớn vào Hải Châu, thậm chí không thua kém Thiên Nam. Không ai ngờ rằng sau khi thu phục Hải Đông Thanh, hắn lại giao quyền quản lý khu vực Hải Châu cho Mộ Dung Thanh Thanh.

Tô Bình Nam nói rất rõ, chuyện làm ăn giao cho người chuyên nghiệp quản lý, nhưng quyền quản lý thì ta tin tưởng các ngươi. Cách làm của hắn đã nói thẳng cho những kẻ liều mạng này rằng Cẩm Tú dùng ưu đãi tốt nhất đổi lấy lòng trung thành của các ngươi.

Quyết định này khiến tất cả mọi người bao gồm cả Mộ Dung Thanh Thanh cảm thấy: đáng.

Sau khi bàn bạc nội bộ, Mộ Dung Thanh Thanh lựa chọn Vương Bảo Bảo đầu óc linh hoạt nhất, trung thành nhất. Nhưng hôm nay, hiệu suất làm việc của Vương Bảo Bảo khiến Mộ Dung Thanh Thanh lần đầu tiên cảm thấy mình đã đánh giá sai.

"Xem ra ngươi đã quên."

Mộ Dung Thanh Thanh cười gằn: "Thời gian đã chứng minh chúng ta gia nhập Cẩm Tú là sự lựa chọn chính xác. Vì vậy, nếu ngươi không làm tốt thì ta sẽ bảo Tô tổng đổi người."

Lời này là thật.

Nàng và rất nhiều người đều cho rằng hiện tại Hải Đông Thanh đã hoàn toàn dung nhập vào Cẩm Tú, vậy thì không cần thiết phải đưa người của Hải Đông Thanh lên vị trí này.

"Gặp nhau ở cây xăng chỗ giao lộ Bàng Gia Trang."

Tốc độ nói chuyện của Lục Viễn rất nhanh.

"Được."

Quách Quang Diệu cúp máy, nhìn Thường Thanh đang tập trung lái xe: "Quay lại, đổi địa điểm, chúng ta đi Bàng Gia Trang lấy xe."

"A!"

Thường Thanh lái xe thoáng hoảng hốt, sau đó mới xoay vô lăng đổi hướng.

"Ta nhớ là trước kia ngươi lặn lộn ở Hạ Phố với Trương Nghị đúng không?"

Quách Quang Diệu đứng dậy rồi ngồi xuống phía sau Thường Thanh.

"Nghị ca?"

Thường Thanh gật đầu: "Thật ra cũng không tính là lăn lộn với hắn, chỉ chơi cùng thôi. Lúc đó ta còn nhỏ, to gan dã tính, chỉ cảm thấy rất oai."

"Đúng vậy, thằng nhãi ngươi vẫn luôn to gan, nhưng số đỏ."

Giọng Quách Quang Diệu hơi khàn: "Đám người Hạ Phố làm việc rêu rao, vì tiền cái gì cũng dám làm, lật thuyền là chuyện sớm muộn. Ngươi không tham dự đúng là rất may mắn.

Thường Thanh đạp mạnh cần ga tăng tốc độ xe, sau đó mới nói tiếp: "Đúng là may mắn. Cái ngày bọn hắn cướp của giết người đúng lúc ta bị tiêu chảy phải nhập viện, nếu không cũng rơi vào kết cục nổ đầu."

"Nghe nói ngươi vẫn luôn chăm sóc người nhà Trương Nghị? Năm ngoái tiền khám bệnh của mẹ hắn cũng là ngươi chi trả, rất tốt."

Quách Quang Diệu tiếp tục xoay quanh chủ đề Hạ Phố.

"Ừm, đừng thấy hồi đó Nghị ca oai phong mà lầm, thật ra hắn không để lại mấy đồng. Nhắc đến thì phải cảm ơn ngươi đó Diệu ca."

Thường Thanh nói: "Ta đi theo ngươi kiếm được không ít tiền. Em trai ta kết hôn, và cả người thân của mấy người bạn cũ nữa, ta có thể giúp bọn hắn đều là nhờ Diệu ca hào phóng."

"Đi theo ta ngươi có hối hận không?"

Quách Quang Diệu châm một điếu xì gà đưa cho Thường Thanh lái xe.

"Không. Em trai đã kết hôn, ta lẻ loi một mình, có thể theo Diệu ca ra ngoài nhìn ngắm thế giới cũng không tệ."

Vẻ mặt Thường Thanh rất chân thành.

"Ồ, vậy thì tốt."

Quách Quang Diệu thoáng im lặng rồi nói: "Trong nhà không còn gì vướng bận thì tốt."

Khi Vương Bảo Bảo sắp suy sụp tinh thần trước ánh mắt như đao của Mộ Dung Thanh Thanh, rốt cuộc tiếng chuông điện thoại cứu mạng cũng vang lên.

"Khu Bình Xương nhận được điện thoại của cảnh sát Phong thành Thiên Nam, nội dung giống với những gì chúng ta muốn điều tra, tin tức tuyệt đối không có vấn đề."

Tin tức này khiến Vương Bảo Bảo như được đại xá.

Mộ Dung Thanh Thanh gật đầu, đứng dậy: "Làm việc chăm chỉ, chú trọng giữ gìn quan hệ ở phương diện này, không được có lần sau."

"Nhất định!"

Vương Bảo Bảo thề thốt.

Bình Luận (0)
Comment