Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 814 - Chương 814: Ta Chưa Chết Ư

Chương 814: Ta chưa chết ư Chương 814: Ta chưa chết ư

"Ta biết rồi."

Tô Bình Nam đặt điện thoại xuống, mỉm cười bưng tách trà lên uống một ngụm, sau đó mới nhìn Cố Thanh Vân, thong thả cất lời: "Ngươi nói xem có trùng hợp không, bên Hải Châu cũng khua chiêng gõ trống giăng lưới, vậy mà cũng có người nhìn thấy Quách Quang Diệu trên đường."

Bộp!

Tách trà trong tay Cố Thanh Vân rơi xuống bàn, phát ra âm thanh lanh lảnh.

"Uống trà, uống cần một chữ tĩnh."

Tô Bình Nam ra hiệu cho Ôn Uyển bên cạnh pha tách trà khác cho Cố Thanh Vân, sau đó nói một câu hai nghĩa: "Thiếu kiên nhẫn thì không làm được gì."

Cố Thanh Vân im lặng.

"Thật ra có một số việc không hợp với ngươi."

Tô Bình Nam đứng dậy, vỗ vai Cố Thanh Vân: "Ta cho người đưa ngươi về. À phải rồi, nhớ nói với Cố Thanh Tùng là việc hợp tác khu ổ chuột vẫn tiếp tục, nhưng bây giờ tập đoàn Cẩm Tú cưỡi ngựa nhận đất nên tài chính eo hẹp, khoản tiền đã giao hẹn phải vào tài khoản ngay trong ngày. Nếu không, tập đoàn Cẩm Tú không thể bảo đảm công trình có thể tiến hành thuận lợi hay không."

"Ta biết rồi."

Cố Thanh Vân chậm rãi gật đầu. Hắn biết rõ chuyện xảy ra đã nói lên tất cả, Tô Bình Nam không tin tưởng Cố gia nữa, không cần bàn bạc gì nữa.

"Biển số xe Hải Châu, rót đầy toàn bộ bình xăng đã qua cải tạo thì dư sức chạy hai huyện Hải Châu."

Lục Viễn đã chờ sẵn ở cây xăng. Hắn đi tới ôm Quách Quang Diệu, hai người trò chuyện vài câu, sau đó hắn chỉ vào con tàu tuần dương cách lục địa không xa và hỏi Thường Thanh.

"Có biết lái không?"

Quách Quang Diệu ra hiệu cho Thường Thanh lên xe trước: "Lái vài vòng làm quen trước đi, đừng để trên đường xảy ra chuyện không may."

"Vâng."

Thường Thanh nở nụ cười: "Ta chưa lái cái này, nhưng thử cũng được."

Thường Thanh mở cửa xe, ngồi vào buồng lái, sau đó ấn nút phát nhạc theo thói quen. Một bài hát tiếng Quảng lập tức vang lên.

Thường Thanh biết bài hát này.

Đây là bài hát Cười ngắm gió mây do Thu Quan trình bày.

"Ai mà chẳng có những chuyện ghi lòng tạc dạ, ai có thể dự đoán được tương lai..."

Thường Thanh lắng nghe lời bài hát, lẩm bẩm một câu: "Đúng vậy, ai có thể dự đoán được tương lai."

Nói xong hắn lắc đầu tự giễu. Khi Thường Thanh chạm vào chìa khóa định nổ máy, đột nhiên phía sau có một mảnh thép siết chặt cổ hắn.

"Ưm... ưm..."

Thường Thanh ngửa người ra đằng sau, hai tay liều mạng túm lấy dây thép ghim sâu vào da thịt, mắt lồi ra, vẻ mặt vô cùng đau đớn. Bị siết cổ dẫn đến ngạt thở khiến hắn điên cuồng giãy giụa không ngừng.

"Ai còn muốn nhớ đến những thăng trầm trong quá khứ, là ai đúng ai sai?

Chưa bao giờ giải thích vì sao, ta chỉ cần nở nụ cười ngắm gió mây."

Tiếng hát của Thu Quan vẫn tiếp tục, nhưng tầm mắt Thường Thanh đã dần mơ hồ. Hai cánh tay kéo dây thép phía sau hắn rất ổn định và mạnh mẽ, không hề lắc lư theo sự giãy giụa của hắn, vừa nhìn là biết kẻ giết người lão luyện.

Thường Thanh dùng hết sức lực cuối cùng muốn hô lên, nhưng tiếc là không thể phát ra âm thanh. Hắn tuyệt vọng nhìn Quách Quang Diệu ở bên ngoài cách đó không xa.

Chẳng biết Lục Viễn và Quách Quang Diệu đã dừng nói chuyện từ lúc nào. Quách Quang Diệu ngậm xì gà, lạnh lùng nhìn Thường Thanh tràn đầy tuyệt vọng, chậm rãi phun ra một vòng khói.

Vòng khói rất tròn, sau đó nhanh chóng tan biến trong gió lạnh.

Bài hát kết thúc, Để Diệu Dương buông tay, Thường Thanh mềm oặt trượt xuống ghế. Hắn đã chết.

Để Diệu Dương dùng một tay xách Thường Thanh không còn hơi thở lên, thong dong đặt vào ghế phụ, sau đó ngồi lên ghế lái, làm động tác chào hỏi hai người bên ngoài rồi nổ máy.

Chiếc xe gào thét đi xa.

"Còn tưởng muốn đổ xăng cơ."

Tiểu Dương làm công việc tạm thời ở cây xăng vẫn luôn tựa vào cửa sổ quan sát bên ngoài lại ỉu xìu nhoài ra bàn, chẳng mấy chốc đã mơ màng ngủ thiếp đi.

Có đánh chết hắn cũng không ngờ ngay lúc nãy, ở nơi cách hắn gần trong gang tấc, một sinh mạng đã biến mất khỏi thế gian này.

"Trở về Thiên Đô."

Lục Viễn nhảy lên một chiếc xe khác: "Mời ngươi uống rượu."

"Ngươi uống không giỏi bằng ta."

Quách Quang Diệu kéo cửa xe ra, khẽ mỉm cười...

Lý Thiên Cẩu đã tỉnh lại.

Cuối cùng hắn cũng mở mắt sau mười mấy ngày hôn mê.

Mọi chuyện tựa như một giấc mơ vậy.

Trong mơ có vô số dã thú cắn xé thân thể hắn, hắn cố gắng phản kháng nhưng không thể tìm được đồng minh mình tin tưởng nhất. Lý Thiên Cẩu đã mất súng không thể làm gì khác hơn là lựa chọn chạy trốn. Trong quá trình chạy trốn, hắn lại rơi xuống nước.

Nước rất đục và lạnh lẽo.

Trong nước, hắn nhìn thấy một đôi mắt đỏ ngầu. Sau đó hắn tỉnh mộng.

Trước mắt là một màu trắng xóa.

Rèm cửa trắng, bác sĩ mặc blouse trắng, cùng với đủ loại dụng cụ hắn chưa nhìn thấy bao giờ.

"Ta chưa chết ư?"

Hắn yếu ớt hỏi.

"Nếu ngươi cảm thấy đầu óc choáng váng thì đó là triệu chứng bình thường. Ngươi nói cho ta biết hiện tại cơ thể có chỗ nào khó chịu, bụng có nhói có đau không?"

Bác sĩ không trả lời câu hỏi tu từ của Lý Thiên Cẩu, mà rất chuyên nghiệp hỏi han tình trạng cơ thể hắn.

"Không."

Lý Thiên Cẩu cảm nhận cơ thể mình, sau đó lắc đầu hỏi tiếp: "Đây là đâu?"

"Thiên Đô."

Bác sĩ điều trị chính trả lời câu hỏi này, quay sang nhìn hắn rồi mỉm cười nói: "Chúc mừng ngươi, ngươi đã sống sót."

Lý Thiên Cẩu hơi hoảng hốt.

Thiên Đô?

Một thành phố thuộc tỉnh Thiên Nam, hắn từng nghe thấy nơi này. Nhưng Lý Thiên Cẩu không tài nào hiểu nổi tại sao mình lại từ lâm trường đến một nơi cách mấy nghìn cây số.

"Sao ta lại đến được nơi này?"

Lý Thiên Cẩu giãy giụa nhổm dậy, nhìn bác sĩ chằm chằm.

"Ta chỉ phụ trách chữa bệnh trị bệnh cứu người, chuyện khác thì ta không rõ."

Bác sĩ viết viết vẽ vẽ lên sổ bệnh án, sau đó mỉm cười với hắn: "Vì vậy ta không thể trả lời câu hỏi của ngươi."

Lý Thiên Cẩu hé miệng, cuối cùng không nói gì nữa, có điều hắn bắt đầu trở nên cảnh giác.

Sự việc quá bất thường, bản năng mách bảo Lý Thiên Cẩu sự việc không đơn giản. Đồng thời ý nghĩ người vợ Quế Hoa và con trai Hổ Đầu hiện nay như thế nào cứ quanh quẩn trong đầu hắn, không thể xua tan.

Bình Luận (0)
Comment