Lý Thiên Cẩu cười cay đắng.
"Ta trời sinh mệnh hèn."
"Mệnh hèn?"
"Ngươi có biết ta tốn bao nhiêu tiền để cứu mạng ngươi không? Tổng cộng hai trăm bảy mươi lăm vạn. Đối với ta mà nói, số tiền này không đáng kể, nhưng lại là một con số ngươi không cách nào tưởng tượng nổi."
Lý Thiên Cẩu mở to mắt, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
"Vì vậy ngươi rất đắt giá."
Tô Bình Nam mỉm cười, điệu cười hơi ngang ngược. Lý Thiên Cẩu nhìn thấy hào khí tung hoành thiên hạ trên người nam nhân này.
"Ngươi có biết ở Thiên Đô, lái xe đâm chết một người phải bồi thường bao nhiêu tiền không? Tám vạn."
Câu nói tiếp theo của nam nhân lạnh thấu xương: "Số tiền cứu ngươi tương đương ba mươi tư mạng người, chưa kể mấy nhân tình lớn."
"Ngươi cũng biết có đôi khi ân tình đắt khủng khiếp."
Tô Bình Nam nhún vai.
"Ta không trả nổi."
Một người với ước mơ lớn nhất trong đời là có một chiếc xe máy thay đi bộ và một chiếc ti vi màu như Lý Thiên Cẩu không thể tưởng tượng nổi gần ba trăm vạn là tài phú khổng lồ cỡ nào.
"Đương nhiên ngươi có thể trả. Đối với ta mà nói, một người đủ tư cách khiến lão Di Lặc thừa nhận khi còn trẻ hắn cũng không bằng chính là một vật báu vô giá."
Tô Bình Nam nói tiếp: "Những gì nên làm ngươi đã làm rồi, đừng nói với ta cái gì mà quốc gia đã nuôi dưỡng ngươi, ngươi đã trả lại hai cái mạng rồi. Huống chi bây giờ trong tài liệu phía chính phủ, ngươi đã trở thành người rơi xuống vách núi mất xác. Mỗi người đều có vận mệnh của mình, ngươi có muốn sống cho chính mình một lần không?"
"Muốn."
Lý Thiên Cẩu im lặng nãy giờ, ánh mắt dần sáng lên. Hắn lẩm bẩm: "Đúng vậy, ta đã trả lại hai cái mạng rồi, chắc hẳn đã trả hết."
"Ta cho ngươi cuộc sống hào hoa phóng khoáng, ngươi vì ta vượt mọi chông gai."
Tô Bình Nam ngậm xì gà, thong thả phun ra một làn khói xanh: "Bất kể mạng của ngươi đắt đến mấy, ta đều mua được."
"Ta đồng ý với ngươi. Hiện giờ vợ con ta thế nào?"
Lý Thiên Cẩu hỏi vấn đề mà hắn lo lắng nhất.
Tô Bình Nam nhếch môi nở nụ cười: "Xưa nay những người làm việc cho ta chỉ cần bỏ ra lòng trung thành, những chuyện khác ta đều lo liệu chu toàn."
Lý Thiên Cẩu gật đầu, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: "Trước giờ ta nói lời giữ lời, từ nay trở đi ta giao tính mạng này cho ngươi."
"Ngươi cố gắng dưỡng thương đi, ta sẽ cho người chuyên môn xử lý ổn thỏa tất cả mọi chuyện liên quan đến ngươi."
Tô Bình Nam vỗ tay, cửa mở ra, Đỗ Thạch cầm một chiếc hộp được bọc vô cùng tinh xảo đi đến đặt trước mặt Lý Thiên Cẩu.
"Tặng ngươi quà gặp mặt."
Tô Bình Nam chỉ vào hộp: "Chiến lợi phẩm ở Tinh Điều quốc. Bảo kiếm tặng anh hùng, ta cảm thấy nó hợp với ngươi."
Lý Thiên Cẩu mở hộp gỗ ra.
Một khẩu súng lục P345.
Toàn thân được chế tạo bằng vàng cũng không giấu được vẻ lạnh lẽo của nó, kiểu dáng giọt nước đẹp đẽ lập tức hấp dẫn ánh mắt của Lý Thiên Cẩu.
"Tô tổng, nơi này là bệnh viện, ta không có chỗ giấu nó."
Lý Thiên Cẩu nhìn không dời mắt. Hắn luôn coi súng như mạng, không thể nghi ngờ món quà này đã chọt trúng gót chân Asin của hắn. Sau một hồi lâu hắn mới khó xử nói.
Tô Bình Nam cười to.
"Yên tâm đi, viện dưỡng lão này là của ta, nhân viên y tế ở đây nhận mức lương gấp ba lần thị trường không chỉ vì y thuật của bọn hắn, mà điều quan trọng hơn cả là bọn hắn biết giữ kín miệng."
…
Chồng Quế Hoa là tội phạm giết người.
Tin tức này đã lan truyền khắp thôn. Những ánh mắt hâm mộ ghen tỵ trong thôn giờ đây đã biến mất, thay vào đó là lời ong tiếng ve.
"Cho nàng khoe khoang nè."
"Lấy chồng thành phố còn tưởng nàng được sống sung sướng cơ, đáng đời!"
Trước đủ loại tin đồn, ban đầu vợ của Lý Thiên Cẩu còn cãi lại. Nàng không được đi học, cũng không giỏi ăn nói, trở đi trở lại cũng chỉ nói một câu "đó là do những người kia ép chồng ta, chồng ta không sai."
Nhưng không có ai quan tâm.
Dần dà Quế Hoa không phản bác nữa, tính tình cũng trở nên trầm lặng, mặc kệ người khác châm chọc mình.
Lý Thiên Cẩu chết rồi, bầu trời của nàng cũng sụp xuống.
Từ lúc quen nhau đến khi kết hôn, Quế Hoa chưa từng biết thế nào là tình yêu. Hồi đó nguyên nhân nàng lựa chọn Lý Thiên Cẩu chỉ có một, đó là người ta ăn cơm nhà nước, lấy hắn sẽ có hộ khẩu thành phố mà bao người mơ ước.
Đương nhiên nàng không chê Lý Thiên Cẩu tàn tật, ngược lại còn thấy biết ơn vì Lý Thiên Cẩu mất một chân. Nàng biết nếu đối phương không phải người tàn tật thì chuyện tốt này không đến lượt mình.
Quế Hoa sinh ra trong một sơn thôn hẻo lánh chưa từng thấy ô tô. Lấy người nhà nước trong thành phố thì hàng năm có thể mang chút bột mì bột gạo cho ba mẹ, như vậy cũng đủ rồi.
Nhất là mỗi cuối năm, những thứ này đều gây xôn xao, khiến mọi người hâm mộ. Và cảm giác được người thân vây quanh khiến Quế Hoa thấy vẻ vang...
Bây giờ chồng chết rồi, chẳng còn gì nữa.
Nàng đã chịu đựng tám năm, chỉ còn hai nữa nữa thôi, vậy mà bây giờ hộ khẩu thành phố không còn, đãi ngộ công việc tạm thời cũng mất.
Ánh mắt ước ao ghen tỵ cũng không còn.
Nàng không nuôi nổi bản thân và con trai, cho nên nàng chỉ có thể về quê, trở lại cái nơi cùng khổ nàng đã từng liều mạng muốn rời xa.
Quế Hoa biết nàng chẳng còn gì ngoài sức lực. Ở đây, chỉ cần chịu đựng vất vả là có thể nuôi sống con trai, nuôi sống chính mình.
Có đôi khi ban đêm mất ngủ, nàng cũng nhớ đến hán tử què chân đã bỏ mạng kia. Nàng không biết đây có phải là tình yêu mà người ta hay nói tới không, nhưng nàng cảm thấy hơi hối hận vì lợi dụng nam nhân của mình. Ánh mắt Quế Hoa trở nên vô hồn. Nàng sống ở đây cả đời cũng không sao cả, vận mệnh không tốt nàng chấp nhận, nhưng con trai của nàng thì không được.
Sáng sớm một ngày nọ, một chiếc xe việt dã màu đen mà người trong thôn chưa thấy bao giờ lẳng lặng chạy vào thôn.
Người trong thôn xúm đến, bởi vì xe rất ngầu rất đẹp.