Tô Định Bắc vẫn luôn thắc mắc về Lý Thiên Cẩu, nhất là sau khi nghe Tô Bình Nam kể lại, nàng thẳng thắn hỏi một vấn đề.
"Nhị ca, nếu như hắn không đồng ý làm việc cho chúng ta thì chúng ta phải làm thế nào?"
Tô Bình Nam nhìn Tô Định Bắc lộ vẻ tò mò: "Sao ngươi lại hỏi như vậy?"
"Ta rất khó hiểu."
Tô Định Bắc nói thẳng thừng: "Chúng ta hao tốn nhân lực vật lực lớn như vậy, nếu kết quả không như chúng ta mong đợi thì ta sẽ cảm thấy rất thất bại."
Tô Bình Nam cười to.
"Định Bắc, ngươi phải nhớ rằng chúng ta không phải người làm ăn, tuyệt đối đừng cân nhắc vấn đề từ góc độ lợi nhuận."
"Vậy cân nhắc từ phương diện nào?"
Gương mặt xinh đẹp của Tô Định Bắc tràn đầy ngơ ngác. Dù sao nàng cũng thiếu kinh nghiệm, mặc dù đã rất cố gắng nhưng thật ra rất nhiều chuyện đều là quán tính đẩy nàng về phía trước, rất nhiều chuyện nàng cũng không có đáp án chuẩn xác.
"Ta phải cho lão Di Lặc một công đạo."
Tô Bình Nam trả lời: "Cũng là cho những người đi theo chúng ta một công đạo. Bắt đầu từ lúc hắn đi, ta để lại tấm danh thiếp kia, đây là trách nhiệm mà ta nhất định phải gánh vác."
Tô Định Bắc im lặng, trong đôi mắt xinh đẹp của nữ hài xuất hiện vẻ trầm ngâm.
"Vậy nếu như Lý Thiên Cẩu không đồng ý thì sao?"
Nữ hài hỏi vấn đề thứ hai.
“Cái giá của lời nói dối rất cao.”
Tô Bình Nam hỏi một đằng đáp một nẻo: "Một lời nói dối thường cần đến vô số lời nói dối để che giấu."
Câu nói tiếp theo của nam nhân cực kỳ tàn khốc: "Lão Di Lặc lên tiếng, chúng ta đã làm được, không thẹn với lương tâm."
"Nếu hắn không đồng ý thì chúng ta không cần tiêu tốn chi phí lớn để dùng lời nói dối che giấu sự thật."
Tô Định Bắc gật đầu. Ánh mắt của nữ hài cũng lạnh lùng giống Tô Bình Nam: "Ta hiểu rồi. Làm cho dưới ngọn núi hoang kia ở Ngạch Nhân có thêm một cái xác máu thịt be bét không phải chuyện khó."
"Đúng vậy."
Tô Bình Nam nở nụ cười lạnh lùng, bộc lộ sự tàn nhẫn của nam nhân này.
"Mặc dù ta không thích giãi thây trăm họ nên công một người, nhưng thây cốt của người dưng thì liên quan gì đến ta."
…
"Ngươi là Quế Hoa phải không?"
Mấy nam nhân mặc vest đen bước xuống từ chiếc xe việt dã đen bóng. Rõ ràng là bọn hắn đã có chuẩn bị, vừa phát mấy gói kẹo tinh xảo cho đám trẻ con vây xem vừa hỏi Quế Hoa.
"Là ta."
Tâm trạng căng thẳng khiến nữ nhân mất đi vẻ hung hãn ngày thường, có vẻ hiền lành.
"Trò chuyện vài câu nhé, có vài thứ tặng người nhà ngươi."
Người trẻ tuổi mặc vest chỉ vào cốp sau: "Hơi nhiều, tốt nhất là chúng ta trực tiếp lái xe vào sân."
Quế Hoa ngây ngốc gật đầu.
Đúng là đồ rất nhiều.
Hai huynh đệ của Quế Hoa chuyển hết chuyến này đến chuyến khác nhưng bọn hắn vẫn làm không biết mệt. Tuy Quế Hoa và người thân của nàng không biết những món quà đến tên cũng chưa từng nghe này đắt bao nhiêu, nhưng bao bì đẹp đẽ và sang chảnh khiến Quế Hoa cảm thấy sờ một cái thôi cũng mặt đỏ tim đập nhanh. Từ chất liệu có thể thấy mấy thứ này chắc chắn không rẻ.
"Có phải các ngươi tìm nhầm người không?"
Quế Hoa thấy chiếc áo da tặng mẹ mình đề giá ba nghìn sáu trăm tệ, trong lòng không nén được nỗi kinh hoảng. Giá này đúng là giết người mà, sao có thể nhận được. Nghĩ tới đây, Quế Hoa hung hãn nói với người trẻ tuổi: "Ta cảnh cáo trước, đây là các ngươi tặng ta chứ không phải ta trộm."
"Không đâu."
Nụ cười của người trẻ tuổi rất đẹp: "Là quà tặng Quế Hoa tẩu thật mà."
"Ồ."
Quế Hoa đờ đẫn gật đầu. Nàng hận không thể xé một tờ tiền làm hai để tiêu, có thể tưởng tượng được giá cả trên nhãn mác khiến nàng sốc cỡ nào.
"Được rồi, đồ có chừng ấy."
Sau khi chuyển đồ đạc vào nhà, người trẻ tuổi đè thấp giọng nói với Quế Hoa vẫn đứng ngơ ngác bên cạnh: "Chị dâu, Cẩu ca bảo ta đón hai mẹ con ngươi."
"Gì cơ?"
Đầu óc Quế Hoa lập tức hỗn loạn, thật sự là nàng không dám tin vào tai mình.
"Ngươi biết cái này chứ?"
Vẻ mặt sững sờ quá mức của nữ nhân khiến người trẻ tuổi hơi căng thẳng. Dù sao lúc hắn tới đây, cấp trên yêu cầu dẫn người đi một cách lặng lẽ. Nhưng dáng vẻ của đối phương khiến hắn cảm thấy chuyện này hơi khó, vì vậy hắn lập tức quyết định cho nữ nhân xem món đồ kia.
Quế Hoa rất quen thuộc món đồ này.
Một chiếc huy chương.
Nàng đã ngắm nghía chiếc huy chương màu vàng có hoa văn xung quanh này không biết bao nhiêu lần, cho nên nàng nhận ra ngay lập tức. Đây là chiếc huy chương chồng nàng quý nhất, luôn cất trong người.
"Cẩu Tử chưa..."
Nữ nhân mừng quá nên giọng nói rất to, nhưng người trẻ tuổi ra hiệu khiến nữ nhân nuốt lại nửa câu sau.
"Đi với ta thì ngươi sẽ biết mọi chuyện."
"Được."
Quế Hoa đồng ý rất dứt khoát khiến người trẻ tuổi không dám tin. Hắn không thể hiểu được trong suy nghĩ đơn giản của Quế Hoa, không có bất kỳ ai sẽ bỏ ra số tiền lớn như vậy, thậm chí nữ nhân vừa chất phác vừa tự ti này cho rằng mình còn không đáng giá bằng chiếc áo da đắt dọa người kia.
…
Kể từ hôm ấy, người trong thôn không còn nhìn thấy Quế Hoa nữa, đương nhiên cả con trai nàng Hổ Đầu.
Ban đầu có một số người lắm chuyện sẽ tò mò hỏi thăm, ba của Quế Hoa chỉ chất phác lắc đầu. Dần dà không ai nhắc lại nữa, sau đó cả nhà Quế Hoa cũng chuyển đi. Nữ nhân này biến mất trong trí nhớ của mọi người, chỉ thỉnh thoảng có người nói một câu.
"Thôn mình cũng có người lấy chồng nhà nước đấy."
"Đúng vậy, hình như tên là Quế Hoa đúng không?"
"Hình như là vậy. Con trai nàng rất tuấn tú, nhưng hình như chồng nàng từng giết người."
Hầu hết mọi người đều không biết gì, công việc nhà nông nặng nhọc mỗi ngày và cuộc sống ngày càng nghèo khó đã xóa mờ ký ức của bọn hắn.
Bầu không khí dần tĩnh lặng, mãi cho đến khi không có ai phụ họa đề tài này nữa, người nhắc đến cũng không nói nữa, mọi người cứ thế giải tán, để lại đầu thuốc lá rẻ tiền đầy đất.