Lần đầu tiên Quế Hoa đặt chân vào nhà cao tầng, lần đầu tiên biết giường mềm mại đến thế, biết trong nhà cao tầng còn có nhà vệ sinh riêng, biết thì ra mùa đông không cần đốt lò sưởi, cũng biết chồng mình chưa chết, biết một tập đoàn lớn tên là Cẩm Tú.
Nhưng nữ nhân không mắng chồng mình ít khi về nhà nữa, ngược lại còn thường xuyên nói một câu.
"Chăm chỉ làm việc, phải xứng đáng với người ta."
Mỗi lúc như thế, Lý Thiên Cẩu với vết sẹo dữ tợn trên mặt chỉ gật đầu.
"Biết rồi, ta nhất định sẽ chăm chỉ làm việc."
…
Tết dương lịch vừa qua, mùng tám tháng Chạp tới.
Là ngày Thích Ca Mâu Ni thành đạo.
Ngày này Thiên Đô đón trận tuyết lớn nhất trong năm năm qua.
Cả thành phố bao phủ trong màu trắng xóa, đèn lồng treo Tết trên đường bị thổi lắc lư chực rơi xuống.
Tô Bình Nam không để ý tới gió rét gào thét và tuyết lớn ngợp trời, cũng không có cảm giác gì về mùng tám tháng Chạp. Hôm nay việc hắn phải làm là đến ngôi chùa cổ ở gần nhà thắp ba nén nhang thay cho Tô lão gia tử đã qua đời.
Vốn dĩ việc này do Tô Chấn Đông làm, nhưng tiếc là hiện tại hắn bị Tô Bình Nam sai người đánh gãy hai chân, không thể đi lại, cho nên nhiệm vụ đi chùa dâng hương rơi vào Tô Bình Nam.
Tô lão gia tử thiết huyết giang hồ cả đời không hiểu sao rất mê tín.
Khi Tô lão gia tử còn sống, ngày nào hắn cũng tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề, sau đó đến ngôi chùa ở gần nhà thắp một nén nhang.
Bởi vì lão gia tử cường thế, cho nên cả Tô gia không ai dám làm trái ý hắn, ngay cả Tô Bình Nam lúc ấy còn trẻ nhưng đã lộ vẻ kiệt ngạo cũng thế.
Sau này lão gia tử già đi, không thể đi lại được nữa, nhiệm vụ này rơi vào Tô phụ, tiếp nữa lại chuyển sang trưởng tôn Tô Chấn Đông.
Tô Bình Nam từng hỏi lão gia tử chuyện này.
Tô Bình Nam trời sinh kiệt ngạo, cũng không tin quỷ thần, hắn rất tò mò tại sao một người tung hoành núi rừng, lưỡi đao liếm máu như ông nội mình lại làm như vậy.
Lão gia tử nói cho hắn biết đáp án.
Bởi vì một giấc mơ.
Rất nhiều năm trước, khi Tô lão gia tử vẫn là kẻ không tu thiện tích đức, chỉ thích phóng hỏa giết người, hắn nằm mơ thấy Phật. Trong giấc mơ, Phật nói hắn phải làm người lại từ đầu.
Lúc đó Tô lão gia tử không tin, nhưng cảnh tượng rong mơ sinh động như thật khiến hắn do dự. Vì vậy ngày mùng tám tháng Chạp, hắn một mình đến ngôi chùa nổi tiếng gần nhà thắp ba nén hương.
Khi Tô lão gia tử trở về, thứ nghênh đón hắn là thi thể đầy đất, đồng bọn từng cùng hắn vui cười chốn rừng xanh đã bị sát hại. Sau đó Tô lão gia tử an cư lấy vợ ở thôn Tô Gia, nhà họ Tô khai chi tán diệp.
Nguyên nhân Tô lão gia tử lựa chọn thôn Tô Gia chứ không rời khỏi Thiên Nam cũng rất đơn giản. Thứ nhất là bởi vì Tô lão gia tử họ Tô, nơi này mang lại cho hắn cảm giác thân thuộc. Mà nguyên nhân sâu xa là nơi này cách ngôi chùa cổ kia không xa.
Vì vậy Tô Bình Nam phải đi chuyến này.
"Về quê với ta cầu bình an."
Tô Bình Nam vỗ vai Quách Quang Diệu: "Lão gia tử nhà ta thắp ba nén nhang cầu lấy bốn mươi năm yên ổn. Hôm nay nhân cơ hội này, ta cũng cầu cho ngươi bình an."
"Vâng."
Quách Quang Diệu gật đầu. Mấy ngày nay hắn vẫn luôn đi theo bên cạnh Tô Bình Nam, hôm nay là ngày hắn từ cảng Cẩm Tú rời khỏi Thiên Nam đi Bổng Tử quốc.
Năm chiếc xe việt dã màu đen chạy ra khỏi bãi đỗ xe của tòa nhà Cẩm Tú, nhanh chóng biến mất trong gió tuyết.
…
Trận tuyết này rất lớn.
Không chỉ Thiên Đô, mà quốc lộ 302 ở Ô thành cũng phủ trong tuyết.
"Con mẹ nó! Sớm không rơi muộn không rơi, đến chuyến xe của lão tử thì tuyết lại rơi lớn như vậy."
Tài xế lão Ngô mắng thời tiết, thần kinh cực kỳ căng thẳng.
Hắn là tài xế lâu năm, biết tính nghiêm trọng của sự việc. Một chiếc xe Cummins tải trọng bốn mươi tấn mà hắn lại chở tới một trăm hai mươi tấn, lại thêm mặt đường còn trơn trượt, liên tục xuống dốc. Nếu có tình huống bất ngờ xảy ra thì không thể phanh kịp.
Đây là thời kỳ hoàng kim của ngành vận tải.
Gần như mỗi chiếc xe lớn trên đường đều chở hàng quá tải. Không chỉ có xe tải của hắn, lão Ngô còn lờ mờ trông thấy mấy chiếc xe to gào thét chạy đằng trước trong gió tuyết cũng chẳng tốt hơn xe tải của hắn là bao. Hàng hóa đầy ắp đội cả ra ngoài nói cho lão Ngô biết đối phương còn chở nhiều hơn mình.
Một, hai, ba...
Đã vượt qua ba con dốc, lão Ngô thở phào nhẹ nhõm. Hắn rất quen thuộc với con đường này, phía trước chỉ còn lại một con dốc cuối cùng, vượt qua phía trước là an toàn rồi.
Tâm trạng vừa thả lỏng, cơn mệt mỏi do lái xe hàng đêm lập tức ập tới, dần dần hắn buồn ngủ không mở mắt nổi.
"Mẹ nó!"
Lão Ngô tát mạnh vào mặt mình một cái để giữ tỉnh táo, sau đó sờ vào bao thuốc lá trên bệ điều khiển thì thấy rỗng tuếch, thế là buông tiếng chửi thề.
Hắn là kẻ nghiện thuốc lá nặng, thói quen hút thuốc mỗi khi buồn ngủ khiến hắn hơi bực bội.
"Mình nhớ là hình như phía sau còn nửa bao."
Lão Ngô giữ vô lăng bằng một tay, nghiêng người sang phải tìm chiếc áo khoác đặt ở phía sau.
Khi hắn nở nụ cười vì đã tìm được bao thuốc lá, một tiếng động đinh tai nhức óc vang lên.
Bị tông xe!
Bởi vì quán tính quá lớn, thanh thép đâm xuyên qua đầu xe chỗ buồng lái, làm cho tính mạng của lão Ngô như dừng lại tại khoảnh khắc này.
...
Một vụ tai nạn giao thông cực kỳ nghiêm trọng.
Bốn chiếc xe tải tông vào nhau, tất cả đều chở quá tải. Hiện trường vô cùng thê thảm. Bộ giao thông lập tức chạy tới hiện trường, nhưng tình hình nghiêm trọng khiến nhân viên xử lý rất chậm.
Hỗn loạn vẫn còn tiếp diễn.
Gió tuyết càng lúc càng lớn, tầm nhìn cũng càng lúc càng hẹp, tai nạn giao thông xảy ra liên tục làm cho cả tuyến đường từ Phong thành đến Ô thành gần như tê liệt.
Bộ giao thông căng thẳng thần kinh, đã cắt cử hầu hết nhân viên ra ngoài, nhưng tai nạn vẫn xảy ra.