Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 819 - Chương 819: Có Ai Cố Ý Cản Trở Thì Cứ Bắt Lại

Chương 819: Có ai cố ý cản trở thì cứ bắt lại Chương 819: Có ai cố ý cản trở thì cứ bắt lại

Một chiếc xe tải chở đầy chân giò hun khói thử đi đường vòng bị kẹt trong bùn lầy dẫn tới lật xe.

Chân giò hun khói được đóng gói đẹp đẽ rơi đầy đất khiến dân làng xung quanh đỏ mắt, bắt đầu chen nhau tranh cướp.

Đầu tiên tài xế cầu xin, sau đó tức giận mắng chửi, nhưng không có hiệu quả. Hắn bất lực xụi lơ trên đất, mờ mịt nhìn đám dân làng điên cuồng, đồng thời lẩm bẩm: "Ta không bồi thường nổi, cầu xin các ngươi!"

"Chịu xui xẻo đi, ngươi cho rằng tại sao chiếc xe này lại bị lật?"

Một tài xế lâu năm đứng trên đường đưa cho hắn một điếu thuốc lá: "Ở chỗ này cứ dăm ba bữa lại có một chiếc xe bị lật, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy."

"Gì cơ?"

Tài xế của chiếc xe bị lật quay phắt lại. Sau khi hiểu rõ tại sao, ánh mắt hắn dần trở nên điên cuồng.

"Tất cả mọi người đừng hòng sống sót!"

Hắn phát ra tiếng hét xé lòng, sau đó như phát điên chạy tới chiếc xe bị lật, xách ra đường một thanh trường đao dùng để phòng thân.

Mục tiêu của hắn rất rõ ràng. Hắn xông thẳng về phía người cướp đồ điên cuồng nhất, chém xuống một đao, vẻ mặt cuồng dại: "Các ngươi không cho lão tử sống thì lão tử kéo các ngươi cùng chết!"

Máu văng tung tóe!

Tài xế giết người đỏ mắt, chém xong một đao lại không chút do dự chém một người khác ở gần nhất.

Một nữ hài mười hai tuổi.

Nữ hài có khuôn mặt tròn rất đáng yêu, miệng đang cắn một cây xúc xích hun khói chỉ còn một nửa. Lúc này nàng sợ choáng váng, ngơ ngác bị chém ngã trong vũng máu.

Một khi sự việc bắt đầu thì không thể cứu vãn. Ánh mắt của những tài xế xe tải bên đường không chỉ không có đồng cảm, mà trái lại tràn đầy hào hứng.

Bọn hắn thường xuyên chạy qua con đường này, biết đức hạnh của thôn này, ít nhiều gì cũng từng bị hãm hại.

Lúc này trong lòng bọn họ trào dâng một cảm giác sung sướng.

...

"Chúng ta không đủ nhân lực."

Chương Lực - người phụ trách bộ giao thông Ô thành gào to vào điện thoại, nhưng âm lượng vẫn nhỏ bé so với xung quanh: "Phải điều động nhân lực, cho cảnh sát lên đường hỗ trợ. Hiện tại đám dân làng rất kích động, trạng thái của nhóm tài xế cũng bất ổn. Nếu không giải quyết thì sẽ xảy ra chuyện lớn."

"Được."

Sau khi nhận được cuộc gọi và hiểu rõ tình hình, sếp lớn Ô thành Cố Thanh Tùng cũng sốt ruột: "Ta sẽ tới hiện trường ngay bây giờ. Nhất định phải đảm bảo không để xảy ra bất kỳ tình huống gì. Ngoài ra ta sẽ liên hệ với Phong thành yêu cầu cảnh sát nhanh chóng lên đường hỗ trợ."

"Ta bảo đảm."

Chương Lực cúp máy, sau đó dặn dò cấp dưới: "Khi nào cảnh sát tới thì kiểm tra từng chiếc xe, tên giết người kia không chạy ra được đâu."

"Vâng."

Chương Lực không biết là đoàn xe của Tô Bình Nam tập đoàn Cẩm Tú cũng bị chặn trên đường, mà đồng hành còn có một người.

Đó là Quách Quang Diệu dạo gần đây rất nổi tiếng.

Sự việc càng lúc càng ầm ĩ là có nguyên nhân.

Điểm quan trọng nhất là đám tài xế bị kẹt xe có chung kẻ thù, đồng cảm với vụ tài nạn xe thảm thiết trước đó. Phải biết rằng lái xe tuy kiếm được tiền, nhưng rất vất vả.

Vô số vụ tai nạn xe trên đường, trị an hỗn loạn, cùng với hàng loạt quy trình kiểm tra phạt tiền khiến bọn họ khổ hết chỗ nói. Hơn nữa thôn Lưu Gia cũng có lỗi, thường xuyên đào bẫy làm cho xe tải kẹt bánh. Cơn giận tích tụ bao lâu nay khiến cánh tài xế bạo phát.

Bọn hắn che chở cho tên tài xế đã điên cuồng chạy trốn sau khi tỉnh táo lại kia. Gió tuyết ngập trời khiến tầm nhìn của mọi người kém hơn, cũng tạo cơ hội cho tên tài xế kia chạy trốn.

Rốt cuộc đám dân làng đã có phản ứng.

Nhìn nữ hài co giật trong vũng máu, bọn hắn bắt đầu kéo bè kéo lũ định đi tìm hung thủ báo thù.

Đám người Cố Thanh Tùng đến rất nhanh.

Bão tuyết dữ dội dẫn tới mười mấy phút sau cả người Cố Thanh Tùng vô cùng nhếch nhác, bùn đất và tuyết trên mặt đường để lại những vết bẩn xấu xí trên áo lông của hắn.

Ông chủ Cố biết rõ bây giờ phải dìm chuyện này xuống. Hắn bất chấp giá rét, đội gió đội tuyết đứng ở giao lộ dưới sự bảo vệ của mấy nhân viên đi cùng.

Sau khi dân làng biết thân phận của hắn, chẳng mấy chốc đã yên tĩnh lại, nhưng lửa giận trong mắt bọn họ khiến Cố Thanh Tùng hiểu ra mình nhất định phải bắt được hung thủ.

Đây là nguy cơ mà cũng là kỳ ngộ.

Cố Thanh Tùng hiểu điều này hơn ai khác. Dân làng kích động và đám tài xế kia ít ai chú ý đến cánh phóng viên truyền thông cách ông chủ Cố không xa đang không ngừng quay chụp nhất cử nhất động của hắn.

"Vẫn chưa bắt được người sao?"

Cố Thanh Tùng đã ngồi về trong xe, thở hổn hển: "Chỉ có con đường quốc lộ này thôi, có chút xíu thời gian như thế thì chạy đi đâu được?"

"Sợ nhất là hắn trốn trên xe khác. Vả lại phong tỏa đường không phải cách hay. Lát nữa đường thông, lượng xe lớn như vậy, muốn tìm một người thì phiền lắm."

Chương Lực ở bên cạnh nói ra vấn đề mình lo lắng.

"Kiểm tra từng chiếc xe."

Cố Thanh Tùng tức giận: "Bao che tội phạm giữa ban ngày ban mặt, còn có pháp luật hay không? Nếu có ai cố ý cản trở thì cứ bắt lại, ta chịu trách nhiệm."

Lưu Kiến là một cảnh sát mới tốt nghiệp, đi làm chưa đầy một năm.

Nói thật là từ khi đi làm đến giờ, hắn thất vọng nhiều hơn là vui vẻ với công việc mà gia đình khó khăn lắm mới thu xếp được cho mình.

Công việc hàng ngày toàn những chuyện lông gà vỏ tỏi, hoặc là copy tài liệu. Điều này khiến cho một người ưa mạo hiểm, có máu anh hùng như Lưu Kiến cảm thấy cuộc sống cực kỳ nhàm chán. Cuối cùng thì hôm nay cũng có một vụ án lớn, hắn rất hào hứng.

Hắn nghiêm túc hỏi cung và kiểm tra mỗi chiếc xe, thấy không có gì đáng nghi mới cho đi. Mặc dù gương mặt đau rát vì gió rét, nhưng Lưu Kiến vẫn làm không biết mệt.

Bình Luận (0)
Comment