Mấy người Lưu Kiến đứng sau Chương Lực còn chưa chưa kịp cảm khái Tiểu Hồng Bào cường thế khiến bọn hắn kinh ngạc đến ngây người, thì đã xảy ra chuyện.
Trên đoạn đường hỗn loạn nằm trên quốc lộ 302 Ô thành này, đám tài xế lúc nãy còn ung dung thảnh thơi làm ổ trong buồng lái tránh gió tránh rét, bây giờ đột nhiên nhảy xuống xe, bắt đầu kiểm tra cốp xe của mình một cách nghiêm túc và cẩn thận.
Dáng vẻ nghiêm túc và đôi mắt sáng ngời của bọn hắn không giống tìm tội phạm, mà giống như đang tìm một mỏ vàng.
Quả nhiên nhiều người hiệu suất kinh người, chỉ sáu phút sau đã may mắn tìm thấy hung thủ nấp trong thùng xe tải, do tài xế của đội xe huynh đệ Lý gia ở Ô thành phát hiện ra.
Nhìn tên hung thủ sắc mặt tái nhợt, ủ rũ cúi đầu, các cảnh sát biết rõ ngọn nguồn sự việc đều lộ vẻ mặt quái dị, ánh mắt rất nhiều người nhìn mấy chiếc xe việt dã màu đen đằng kia trở nên kỳ lạ.
Lưu Kiến giữ im lặng trong cả quá trình.
Không không ngờ kết quả lại thành ra như vậy. Vốn dĩ hắn còn muốn đề nghị đội trưởng Chương cưỡng chế kiểm tra, nhưng ánh mắt sắc bén và vẻ mặt nghiêm túc của đội trưởng đã khiến hắn gạt bỏ ý nghĩ này.
Thậm chí hắn lờ mờ cảm thấy hình như ánh mắt đội trưởng Chương nhìn mình ẩn giấu sự chán ghét.
"Dám nghĩ dám làm, có tiền đồ đấy Tiểu Lưu."
Giọng điệu của lão Vương hơi kỳ lạ, ánh mắt rất lạnh lùng: "Ta chúc ngươi sau này tiền đồ như gấm."
…
Sau khi sự việc xảy ra, rốt cuộc mọi người cũng biết hôm đó Tiểu Hồng Bào đã bỏ ra bao nhiêu tiền để tìm người.
"Hai vạn."
Về sau, hễ lão đại Lý gia nhắc tới việc này đều tươi cười hớn hở.
"Ban đầu ta không tin, ai có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy chứ. Nhưng vừa nghe là Tiểu Hồng Bào lên tiếng, ta liền tin ngay."
"Đưa tiền cho ngươi rồi hả?"
"Nói thừa!"
Lão đại Lý gia vỗ bộp chiếc chìa khóa xe Santana lên bàn cơm, hăm hở nói: "Ta đổi cái này."
Mọi người hùa theo, ánh mắt tràn đầy hâm mộ. Lúc này Lý lão đại vui vẻ nhấp một ngụm rượu trắng, bổ thêm một đao cuối cùng: "Tiểu Hồng Bào nói giúp đỡ nhau là bạn bè, bảo ta có cơ hội thì tìm hắn uống rượu."
Nếu nói ban đầu là hâm mộ, thì lúc này tất cả mọi người đều xôn xao. Sau đó Lý lão đại uống rượu trắng trong tâm trạng vui sướng, cảm thấy nhân sinh đắc ý cùng lắm cũng chỉ đến thế mà thôi.
…
"Ngươi nói xem rốt cuộc Quách Quang Diệu có ở trên xe không?"
Đây là cuộc nói chuyện giữa Cố Vân Hải và Cố Thanh Tùng vào ngày thứ ba sau khi sự việc xảy ra.
"Có."
Cố Thanh Tùng trả lời rất bình tĩnh.
"Sao lại nói vậy?"
Cố Vân Hải hỏi.
"Tiểu Hồng Bào tuy kiệt ngạo nhưng không ngang ngược, huống chi quan hệ cá nhân giữa Chương Lực và Cẩm Tú khá thân thiết, về tình về lý hắn đều sẽ xuống xe. Nhưng hôm đó hắn nhất quyết không xuống."
"Chẳng phải hắn nói là bị cảm sao?"
Cố Vân Hải tiếp tục hỏi.
"Cảm ư? Sao có thể chứ? Tô Bình Nam còn thích đánh boxing hơn kinh doanh, cơ thể cường tráng như trâu, cái cớ này chỉ để chặn miệng người khác mà thôi."
Cố Thanh Tùng có thể ngồi lên vị trí hiện tại tất nhiên không phải kẻ ngốc. Huống chi hắn có thể bộc lộ tài năng trong Cố gia, trở thành người cầm lái tiếp theo là nhờ ánh mắt tinh tường và thủ đoạn xuất sắc. Bất kể là chuyện Chương Lực lén qua lại với tập đoàn Cẩm Tú, hay là tình hình hôm đó hắn đều phân tích chính xác.
"Nghe nói hắn tìm được hung thủ? Cũng coi như giúp ngươi giải vây."
Cố Vân Hải nhấp một ngụm trà.
Sắc mặt Cố Thanh Tùng trở nên nặng nề: "Đây mới là điều khiến ta bất ngờ nhất. Sức ảnh hưởng của Tô Bình Nam trong giới kinh doanh Thiên Nam quá kinh người, hơn nữa xúc tu của hắn vẫn đang duỗi sang các ngành nghề khác. Tương lai người này có khả năng thao túng rất nhiều việc ở Thiên Nam.”
"Ngươi phức tạp hóa vấn đề rồi."
Cố Vân Hải đặt tách trà xuống, ánh mắt thăng trầm nhìn thấu thế sự: "Ở Hạ quốc, tư bản bắt buộc phải phục tùng quyền lợi."
…
Chùa Đàn Sơn là một ngôi chùa cổ nằm trên núi Đàn Sơn ở góc Tây Bắc Ô thành.
Núi không cao lắm, chùa cũng không lớn lắm, vẫn luôn trong dáng vẻ đổ nát. Đây cũng là nguyên nhân chính giúp nó vượt qua giai đoạn đặc biệt kia.
Chùa nhỏ tất nhiên người không nhiều. Mấy năm trước trong ngôi chùa hoang chỉ có hai ba con mèo, tuy nghèo nhưng cũng có không khí Phật gia.
Nhưng không hiểu sao mấy năm gần đây tín đồ tin Phật đột nhiên nhiều lên, hương khói hưng thịnh hơn không ít. Có tiền rồi đương nhiên phải tu sửa xây lại, ngôi chùa tráng lệ hơn nhiều. Thế nhưng không khí Phật gia lại mất hết.
Do tuyết lớn nên bên trong tháp cổ có rất ít người.
Tô Bình Nam không đến chính điện nguy nga vừa mới xây xong như các khách hành hương khác, mà vẫn lần theo ký ức ngày xưa tìm đến điện cũ đổ nát, nghiêm túc thắp ba nén hương.
Sau khi làm xong, hắn mỉm cười nói với Quách Quang Diệu chờ ở bên cạnh.
"Lão gia tử dựa vào việc này cầu mấy chục năm yên ổn. Hôm nay ngươi đến thì cầu bình an đi."
"Vâng."
Quách Quang Diệu bắt chước theo, làm đâu ra đấy.
Vị hòa thượng đứng ở một bên trông có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đã nổi sóng to gió lớn, cực kỳ ngạc nhiên.
Từ trước tới nay hắn chưa từng gặp vị khách nào xuất sắc và hào phóng như vậy. Không biết tại sao vị khách này không bái lạy tượng Bồ Tát vàng lấp lánh, uy nghiêm túc mục vừa mới dựng xong, mà lại kiên quyết muốn bái lạy Địa Tạng Vương Bồ Tát đã lâu không tu sửa. Có điều xấp tiền nhang đèn dày cộp kia đủ để gạt bỏ lòng tò mò của hắn. Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của vị khách khiến vị tăng nhân không đơn thuần này cảm thấy da đầu tê rần.
"Địa ngục chưa trống không, ta thề không thành Phật."
Ánh mắt của Tô Bình Nam dời từ Quách Quang Diệu sang từng người ở hàng phía sau.
"Tất cả chúng ta đều là kẻ dưới địa ngục, chỉ có thể cầu khấn vị Bồ Tát này phù hộ."
Những người được đi Bổng Tử quốc cùng Quách Quang Diệu đều là hán tử bưu hãn. Nghe Tô Bình Nam nói vậy, chẳng những bọn hắn không hề căng thẳng, trái lại còn khẽ nở nụ cười.