Nhất thời Phật đường đổ nát cùng với tiếng gió rít bên ngoài khiến trong phòng càng thêm lạnh lẽo.
"Ta không nhiều lời nữa."
Tô Bình Nam vỗ vai Quách Quang Diệu, ra hiệu cho vị hòa thượng mang sắc mặt tái nhợt ở bên cạnh bưng trà đến, sau đó rót đầy sáu chén.
Tô Bình Nam dẫn đầu cầm một chén lên, sau đó mấy người còn lại cũng lần lượt bưng lên.
"Ta lấy trà thay rượu, chúc các ngươi lên đường thuận buồm xuôi gió."
Tô Bình Nam uống một hơi cạn sạch.
Lần này Quách Quang Diệu gặp chuyện không may, Tô Bình Nam quyết định hướng đi tiếp theo của tập đoàn Cẩm Tú là trong nước phải ẩn mình chờ thời.
Khủng hoảng tài chính sắp ập tới, thời thế tạo anh hùng, đây là cơ hội duy nhất để Cẩm Tú trở thành tài phiệt ở Bổng Tử quốc. Vì vậy Tô Bình Nam quyết định bỏ ra bất cứ giá nào, bởi vì ở đó tư bản có thể thao túng tất cả...
…
Quách Quang Diệu xuống núi trước, Tô Bình Nam nhìn chiếc xe biến mất trong tuyết, vẫy tay xem như là từ biệt.
"Nam ca, Lục Viễn gọi điện thoại tới, nói rằng mọi thứ đã chuẩn bị xong."
"Làm việc đi."
Tô Bình Nam gật đầu, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Sau bốn giờ chiều Quang Diệu sẽ lên tàu, nói với Lục Viễn bảy giờ ngày mai bắt đầu làm việc."
"Đã rõ."
Đỗ Thạch gật đầu.
Tô Bình Nam dập tắt điếu xì gà trên mặt đất: "Cứ để mọi chuyện ồn ào như vậy cũng không phải chuyện tốt, sớm đưa ra kết luận thì tốt hơn."
…
Ngươi sẽ làm gì khi chỉ còn chưa đầy mười ngày để sống? Tin rằng mỗi người sẽ có câu trả lời khác nhau.
Nhưng có một điều cơ bản giống nhau là, bọn hắn đều có sự ràng buộc, có người mà mình không thể buông bỏ. Trong lòng mỗi người đều sẽ có thứ để mình nuối tiếc, điều này không liên quan gì đến giàu có hay nghèo khổ.
Nhưng nếu có ai đó đáp ứng được điều kiện của ngươi thì sao? Ngươi có bán cho hắn mười ngày này không?
"Vào số, đạp ga, nhả chân côn."
Chiếc Mercedes Benz đen với biển số A11122 đã đậu bên đường gần bốn mươi phút, Trương Căn Thủy không ngừng lẩm bẩm trong miệng với vẻ mặt thật thà. Cánh tay hắn thỉnh thoảng sẽ theo bản năng bắt chước các bước lái xe, vẻ mặt hắn nghiêm túc và thiêng liêng, giống như đang làm chuyện gì đó cực kỳ quan trọng.
Phía trước xe là vách núi Tượng Nha của Ô thành.
"Bộ vest này bao nhiêu tiền đây?"
Trương Căn Thủy lẩm bẩm một mình, chạm vào bộ vest đen cao cấp trên người với vẻ mặt hài lòng: "Đời này được mặc một bộ quần áo như vậy cũng đáng."
Chuông điện thoại reo lên.
"Alo."
Trương Căn Thủy bắt máy một cách vụng về.
"Đến lúc rồi."
Bên kia đã cúp máy.
"Biết rồi mà, ta đi ngay đây."
Trương Căn Thủy gật đầu, sau đó tham lam sờ soạng đồ trang trí bên trong chiếc Mercedes Benz mà hắn chưa từng thấy qua: "Cái thứ này còn đắt hơn nhiều so với cái quan tài thượng hạng kia."
"Ừm, ngọn núi này cũng không tệ, mùa hè cây cỏ tươi tốt, không thiếu một thứ gì. Phong thủy tốt giống hệt như lời Lý Hại Tử nói."
Nói xong, hắn đổ xăng đã chuẩn bị từ sớm lên đầu, run rẩy làm theo những động tác đã tập mấy ngày nay, sau đó bắt đầu nổ máy.
Nhả chân côn, đạp ga hết mức.
Chiếc Mercedes Benz màu đen lao nhanh như tên bắn, đâm xuyên qua lan can trong tiếng reo hò của vài tên du khách, lao thẳng lên giữa không trung rồi đáp xuống với tốc độ cực nhanh.
Một tiếng nổ lớn vang vọng khắp khe núi.
…
"Alo."
Lưu Ba Đào đang nghỉ phép ở nhà cầm chiếc điện thoại đang không ngừng reo lên với đôi mắt ngái ngủ.
"Sư phụ, có một tin tức ta nghĩ ngươi nên biết."
Giọng nói của Diệp An Ninh phát ra từ điện thoại.
"Tin tức liên quan đến công việc?"
Mấy ngày nay, rõ ràng Lưu Ba Đào đã già đi rất nhiều. Râu chưa cạo, tóc chưa nhuộm, hoàn toàn mất đi dáng vẻ của một ông vua mạnh mẽ, sáng suốt trước đây.
"Đúng."
Giọng nói của Diệp An Ninh không thể che giấu được sự kinh ngạc: "Vào bảy giờ sáng nay, một chiếc xe có biển số Ô-A..."
"Được rồi, ta không có hứng thú, ta đang không khỏe. Cứ như vậy đi, cúp máy trước đây."
Lưu Ba Đào cắt ngang lời kể của Diệp An Ninh, chuẩn bị cúp điện thoại. Thế nhưng, hành động của hắn đã bị cắt ngang bởi câu nói tiếp theo của Diệp An Ninh.
"Quách Quang Diệu của tập đoàn Cẩm Tú đã chết."
"Ai làm ra chuyện này?"
"Đó không phải là một vụ giết người. Nhận định ban đầu của giám định hiện trường là tự sát vì sợ tội."
"Cái gì? Không thể nào."
Lưu Ba Đào lắc đầu: "Đám người Tiểu Hồng Bào là kẻ cứng rắn và tàn nhẫn, sao có thể hành động như một tên yếu đuối như vậy được."
"Một số nhân chứng đã nhìn thấy Quách Quang Diệu lái xe lao xuống núi Tượng Nha một mình."
"Đã khám nghiệm tử thi chưa? Có nguyên nhân khác không?"
"Không có, xe va chạm bốc cháy, toàn thân bị thiêu đến biến dạng, không thể nhìn ra mặt mũi, tình trạng thi thể vô cùng thê thảm. Thật đáng tiếc, người này đã từng được xem là một nhân vật lớn."
Lưu Ba Đào im lặng, bắt đầu cau mày.
"Sư phụ, ngươi nói xem đây có phải là qua cầu rút ván không?"
Vẻ mặt lạnh lùng và vô cảm của nam nhân trong cơn bão tuyết lại hiện lên trong đầu Diệp An Ninh.
Lưu Ba Đào xoa xoa thái dương, hỏi một câu: "Ngươi có chắc người chết là Quách Quang Diệu không?"
"Quần áo nát vụn, đồng hồ, di động và nhóm máu trên xe lưu lại hiện trường đều trùng khớp, có lẽ chính là hắn."
Diệp An Ninh đáp lại, dừng một chút rồi hạ giọng nói: "Sư phụ, ngươi vẫn luôn bảo bọn ta chờ đợi. Thực ra bây giờ chính là một cơ hội, bởi vì ta cảm thấy ngươi nói đúng, một kẻ hung tợn như Quách Quang Diệu sẽ không lựa chọn đi con đường này. Chúng ta có nên đâm cho Cẩm Tú một lỗ từ đây hay không?"
"Đừng xen vào chuyện này."
Lúc Lưu Ba Đào nghe được sáu chữ không thể nhìn ra mặt mũi thì đã hiểu rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy: "Chuyện này không đơn giản như vậy, chúng ta không thể can thiệp."