Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 826 - Chương 826: Nếu Như Không Làm Thì Sẽ Chết

Chương 826: Nếu như không làm thì sẽ chết Chương 826: Nếu như không làm thì sẽ chết

“Uống rượu không đánh bạc, đánh bạc không uống rượu.”

Thu xếp xong mọi chuyện, Sở Hán Văn đang định uống một ly thì lại bị Mai Hiểu Âu ngăn lại.

Một buổi tối chỉ được phạm một tội.

Sở Hán Văn kinh ngạc.

“Hơn nữa, đánh bạc cần nhất là một cái đầu lạnh, chỉ có tỉnh táo mới có thể khiến ngươi trăm trận trăm thắng, không phải sao?”

Mai Hiểu Âu mỉm cười ngọt ngào, lộ ra vẻ xinh đẹp quyến rũ dưới ánh đèn ấm áp.

“Đây là lần đầu tiên ta nghe một sòng bạc muốn khách hàng thắng tiền.”

Sở Hán Văn cười nói: “Nghe lời ngươi vậy.”

“Sở tổng.”

Mai Hiểu Âu mỉm cười vui vẻ: “Bọn ta cung cấp dịch vụ đổi thẻ, khách hàng càng thắng, bọn ta sẽ càng vui, bởi vì các ngươi sẽ còn quay lại. Về việc sòng bạc thua lỗ...”

Nữ nhân buông tay: “Liên quan gì đến bọn ta, các ngươi mới là thượng đế của bọn ta.”

“Nói hay lắm.”

Sở Hán Văn mỉm cười: “Nếu ngươi có thể đảm bảo danh tiếng của mình, vậy thì ta cũng có thể đảm bảo, ngươi sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Bởi vì ngươi biết rất rõ ta có rất nhiều bạn.”

“Cảm ơn Sở tổng trước vậy.”

Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt của Mai Hiểu Âu giống như làn nước mùa thu.

Thiên Nam, Thiên Đô.

“Đã tra được Sở Hán Văn đang ở đâu.”

Lục Viễn khom người: “Đầu tiên hắn đến Thịnh Kinh, hiện tại đang ở Hào Giang.”

“Đã biết.”

Tô Bình Nam gật đầu với vẻ mặt vô cảm: “Hắn thích đánh bạc sao?”

“Khá thích.”

Lục Viễn gật đầu: “Bình thường hắn cũng có gầy vài sòng ở Thiên Đô. Hắn chơi rất nhiều, nhưng đều thắng hết. Hắn khá là may mắn.”

“Không ai có thể thắng hoài như vậy được, thông báo cho Phi Cơ làm việc.”

Tô Bình Nam cười ác độc: “Xem Tô gia ta là đồ ngốc sao, ta muốn xem thử hắn may mắn đến mức nào...”

Mai Hiểu Âu chưa bao giờ thấy một con bạc may mắn như vậy.

Cả một đêm, Sở Hán Văn toàn thắng. Rõ ràng hắn đã nghiên cứu rất sâu về Baccarat, hơn nữa hắn cũng rất chịu chơi.

“Hào Giang đúng là một nơi may mắn.”

Sở Hán Văn đặt một chồng thẻ đánh bạc dày cộp lên bàn, vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh, không có sự kích động và điên cuồng như Mai Hiểu Âu thường thấy: “Bốn trăm năm qua không có chiến tranh, không có bệnh dịch, nó sẽ giúp ta làm giàu.”

Mai Hiểu Âu mỉm cười.

Mở bài rồi, cửa hoà bảy điểm, đặt tám điểm.

Sở Hán Văn lắc đầu: “Không chơi nữa.”

“Lợi hại.”

Những gì Mai Hiểu Âu nói là lời thực lòng, hầu hết những người đánh bạc thua tiền đều vì lòng tham và cảm xúc, còn Sở tổng này lại rất bình tĩnh.

“Ta không lợi hại, nhưng ta biết tiến và lùi.”

Sở Hán Văn đứng dậy, ném vào tay Mai Hiểu Âu một xấp thẻ đánh bạc dày cộp: “Cầm đi bán một bao đi, xem như là quà gặp mặt.”

“Phải rồi, lão Mao.”

Hắn quay người ngoắc tay với lão Mao thủ hạ dưới trướng Phi tỷ: “Của ngươi đây, coi như ta mời ngươi bữa tối.”

“Cảm ơn ông chủ.”

Thái độ của lão Mao vô cùng cung kính.

“Chính là hắn.”

Trong lúc Sở Hán Văn đắc ý uống rượu, hắn không nhìn thấy ở góc của đại sảnh có vài thanh niên ăn mặc như người của ủy ban nhân dân Ô thành đang theo dõi hắn.

Đại Phi đứng đầu nghiêm túc nhìn về phía Sở Hán Văn gật đầu: “Ngươi có thể đánh bạc với hắn không? Phi Cơ ca muốn hắn phải tán gia bại sản.”

“Không dễ đâu.”

Hoa Tử lắc đầu: “Đại Phi ca, ngươi có nhìn thấy nữ nhân đứng bên cạnh hắn không?”

Đại Phi gật đầu.

“Đó là trợ thủ số một của Phi tỷ, hiện tại đang làm người đổi thẻ nổi tiếng nhất ở Hào Giang. Không một ai dám động đến khách hàng của nàng.”

Giọng điệu của Hoa Tử có chút không hài lòng.

“Mẹ nó!”

Đại Phi không hài lòng trừng mắt với Hoa Tử: “Ngươi đi theo Bính gia mà lại sợ một nữ nhân sao? Phi Cơ ca đã giúp Bính gia bao nhiêu chuyện, rất nhiều chuyện chậm trễ về sau sẽ khó thực hiện được."

“Đại Phi ca, Phi tỷ người ta vẫn là bạn cũ của Băng Nha Câu. Hơn nữa, hiện tại Hà tiên sinh đã mở thêm bốn sòng bạc cho Phi tỷ, tuyên bố chống lưng cho nàng. Chúng ta không đụng vào được đâu.”

Hoa Tử biết thực lực hiện tại của Phi Cơ ở Cảng thành, cũng không dám đắc tội với hắn, nên phải giải thích rõ ràng về vấn đề này.

“Vậy thì tìm chính chủ đi.”

Đại Phi nghiến răng, từ xa nhìn Mai Hiểu Âu đang mỉm cười xinh đẹp: “Phi Cơ ca đã hạ tử lệnh, nếu như không làm thì sẽ chết.”

Mỗi lần về nhà, Mai Hiểu Âu đều cảm thấy rất mệt mỏi.

Đúng vậy, là nhà.

Ba mẹ mất rồi, đây chính là nhà của nàng.

Mai Hiểu Âu có nhà riêng ở Hào Giang. Một căn biệt thự hai tầng nằm dưới chân núi Chủ Giáo.

Nàng không phải là người địa phương. Ở Hào Giang, rất ít người biết rằng nữ nhân nói thông thạo tiếng Quảng Đông này thực ra là người Thịnh Kinh.

Bật đĩa than lên, trong phòng văng vẳng tiếng nhạc. Nữ nhân rót cho mình một ly rượu vang đỏ, định đi tắm rồi đánh một giấc thật ngon.

Trực giác của nàng rất nhạy bén, đặc biệt là lúc tập trung đón tiếp khách hàng tiếp theo. Ở lại sòng bạc không bằng về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức, chăm sóc tốt cho một khách hàng lớn còn tốt hơn gấp trăm lần so với những khách hàng vãng lai đó.

Hơn nữa, thức khuya là kẻ thù lớn nhất của phụ nữ, đương nhiên lực sát thương với những mỹ nhân xinh đẹp còn lớn hơn các thiếu phụ luống tuổi rất nhiều, nàng hiểu chân lý này.

“Kính coong.”

Tiếng chuông cửa vang lên, nữ nhân cau mày liếc nhìn di động của mình.

Màn hình còn sáng nói cho nữ nhân biết rằng, di động của nàng vẫn chưa tắt máy. Điều đó có nghĩa là chắc chắn có một người lạ đang tìm nàng.

“Ai đó?”

Nữ nhân không mở cửa, Mai Hiểu Âu có đủ thận trọng sau khi lăn lộn nhiều năm.

“A Hoa dẫn một bạn đến làm quen với Âu tỷ. Có chuyện làm ăn ở Hào Giang muốn nhờ Âu tỷ.” Từ Mai phát âm rất giống từ xui xẻo, nên rất ít người gọi Mai Hiểu Âu bằng họ, đây cũng là một loại kiêng kỵ.

“Lão Mao, A Hoa đưa người tới tìm ta.”

Mai Hiểu Âu không lập tức mở cửa ngay, mà bấm số điện thoại của lão Mao.

“Hiện tại vẫn chưa rõ có bao nhiêu người.”

“Ta biết rồi, Âu tỷ. Ta sẽ lập tức dẫn người tới.”

Lão Mao đồng ý rất dứt khoát.

Bình Luận (0)
Comment