“Âu tỷ, yên tâm đi. A Hoa ta có làm trái quy tắc cũng không dám làm bậy với ngươi, ta thật sự có chuyện muốn nói.”
A Hoa không ngừng la to ở ngoài cửa, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Căn phòng trở nên im lặng, năm phút sau, Mai Hiểu Âu cảm thấy chắc hẳn lão Mao đã tới thì mới mở cửa ra.
Có bảy tám nam nhân đứng ngoài cửa, đứng đầu là một người có mái tóc dài và dáng người vạm vỡ. Hơn nữa, những người này sặc mùi giang hồ.
“Người Cảng thành?”
Mai Hiểu Âu liếc nhìn Hoa Tử: “Ngươi chơi với băng đảng của Cảng thành từ khi nào vậy?”
“Ánh mắt ngươi độc đấy, người đẹp.”
Đại Phi cười nói: “Sao người nhìn ra được bọn ta là người Cảng thành?”
“Đơn giản là Ma Cao quá nhỏ. Người ngươi sặc mùi giang hồ như vậy, ta cũng chưa từng thấy ngươi, vậy nên chỉ có khả năng này thôi.”
Đại Phi giơ ngón tay cái lên: “Nói cũng có lý, ta là Đại Phi của Hòa Ký. Phi Cơ ca sắp đến Hào Giang, hắn muốn mời Âu Tỷ ăn khuya, vẫn mong Âu tỷ nể mặt.”
“Âu tỷ.”
Tốc độ của lão Mao rất nhanh, trong lúc Mai Hiểu Âu còn đang do dự, một nhóm nam nhân đã xuất hiện ở ngã tư.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt của lão Mao có chút hung dữ, hắn nhìn chằm chằm vào đám người Hoa Tử và Đại Phi, sau đó đứng che trước mặt Mai Hiểu Âu.
“Nghe nói Phi Cơ ca của Cảng thành có chuyện tìm ta, ngươi có biết người này không?”
Mai Hiểu Âu thấp giọng hỏi.
Sắc mặt lão Mao thay đổi, cũng trầm giọng đáp lại: “Ta biết. Đứng đầu Tân Ngũ Hổ của Hòa Ký, cũng là con ngựa đầu đàn quan trọng nhất của lão đại bọn hắn.”
“Khó chơi lắm sao?”
Mai Hiểu Âu tiếp tục hỏi, đồng thời có chút ngạc nhiên vì mình không có bất kỳ quan hệ nào với Cảng thành. Một kẻ nguy hiểm như vậy sao lại đến tìm mình.
“Ừm, là một đại ca mới nhậm chức trong một năm gần đây ở Cảng thành. Ta thấy tốt nhất là nên gọi điện thoại cho Phi tỷ. Ở đây là Hào Giang, có Câu ca ra mặt, có lẽ đối phương sẽ không làm bậy.”
Lão Mao nói.
“Ngươi đi thông báo cho Phi tỷ, ta sẽ đi với bọn hắn một chuyến.”
Mai Hiểu Âu thể hiện trách nhiệm mà nàng có được trong nhiều năm phiêu bạt. Nàng nhanh chóng dặn dò lão Mao, sau đó ngẩng đầu lên mỉm cười xinh đẹp với Đại Phi, vuốt mái tóc dài buông lơi: “Phi Cơ ca có thể đến gặp ta, ta thực sự rất hãnh diện. Nhưng sao ta có thể làm phiền khách từ xa đến mời cơm được chứ. Ta sẽ mời bữa này, thế nào?”
“Được, rất thẳng thắn.”
Đại Phi gật đầu, giọng nói đầy vẻ tán thưởng.
Lúc rời đi, hắn liếc nhìn Hoa Tử bên cạnh mình lắc đầu.
Hai bên cứ như vậy được phân cao thấp. Một quản lý dưới quyền của bạn thân Băng Nha Câu còn có trách nhiệm hơn con ngựa đầu đàn dưới trướng của Ma Lạc Bính. Xem ra cần phải nhắc nhở Phi Cơ ca cho thoả đánh, Hoà Ký nên chọn lại đồng minh của mình ở Hào Giang.
…
Địa điểm gặp mặt là tại quán ăn Thủy Lão Vinh nằm trên đại lộ Doutor ở Hào Giang.
Mai Hiểu Âu vừa liếc mắt đã nhìn ra được nam nhân với cái đầu trọc chắc hẳn là Phi Cơ ca mà bọn hắn đã nói. Nàng là người rửa thẻ, đương nhiên mắt nhìn rất chuẩn.
Mạnh mẽ và cứng rắn.
Đây là ấn tượng đầu tiên của nàng về Phi Cơ.
Ánh mắt của nam nhân này rất hung dữ, nhìn người khác cũng vô cùng hung hăng. Mặc dù mùa đông ở Hào Giang không lạnh, nhưng quần áo của nam nhân này quá mỏng, đường nét cơ bắp cuồn cuộn đều lộ ra rất rõ ràng.
Cả người hắn khiến nàng cảm thấy vô cùng áp lực.
“Ngươi là Âu tỷ?”
Phi Cơ chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: “Ngồi đi.”
“Cảm ơn Phi Cơ ca.”
Nữ nhân ngồi xuống: “Đây là lần đầu tiên ta được gặp Phi Cơ ca, không ngờ Phi Cơ ca là một người sành ăn. Tôm xíu mại ở Thủy Lão Vinh rất ngon, ngươi có muốn ăn thử không?”
“Được.”
Phi Cơ nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng tinh, hắn mỉm cười đáng sợ: “Ta có chuyện muốn làm phiền Âu tỷ, nếu như ngươi nguyện ý giúp đỡ, ta sẽ nợ ngươi một ân tình.”
Phi Cơ vừa nói ra câu này, lão Mao ở bên cạnh lập tức hít vào một hơi lạnh. Mai Hiểu Âu không hiểu tại sao nam nhân này lại làm ăn phát đạt ở Cảng thành hiện tại, nhưng hắn thì biết. Phi Cơ là hổ trong ngũ hổ, thậm chí còn dẫn dắt đội đánh bại Tân Ký, tiến vào chiếm giữ Du Tiêm Vượng, trở thành một khối với Loan Tử... Những việc này đáng sợ thì không cần phải nói. Thậm chí có rất nhiều người còn nói rằng, ngày nào đó của một năm sau, người này có khả năng sẽ là trụ cột nắm giữ Hòa Ký.
Huống chi, thứ mà Phi Cơ nổi tiếng nhất bây giờ không phải là ngoại hình của hắn, mà là chữ tín của hắn. Mỗi giọt nước bọt nói ra đều là một cái đinh. Nếu đối phương đã nói nợ nàng một ân huệ trước mặt nhiều người như vậy, sau này những thành phần đến từ Cảng thành chơi ở bốn sòng của Phi tỷ sẽ không một ai dám nợ tiền.
Bây giờ Phi tỷ không thể giành được việc làm ăn của Ma Lạc Bính, không phải vì mạng lưới của Câu ca ở Cảng thành không đủ sâu sao? Do đó, nhiều ông chủ lớn của Cảng thành không dám đặt cược một cách trắng trợn. Một khi có được mối quan hệ với Hoà Ký, thì việc làm ăn của Phi tỷ sẽ lập tức thăng tiến.
Nghĩ tới đây, lão Mao bắt đầu liều mạng nháy mắt với Mai Hiểu Âu, ra hiệu đối phương cứ đồng ý trước đã.
Mai Hiểu Âu phớt lờ vẻ mặt của lão Mao.
Sau khi rót trà mới cho Phi Cơ, nữ nhân này cười nói: “Phi Cơ ca có nguyên tắc của Phi Cơ ca, nhưng Hiểu Âu ta cũng có nguyên tắc của mình. Chỉ cần không phải là khách hàng của ta, mọi thứ đều dễ nói.”
Câu nói này của nữ nhân khiến bầu không khí của nhà hàng bỗng chốc lạnh đi.
“Ngươi không nể mặt sao?”
Phi Cơ ngẩng đầu, nhìn về phía Mai Hiểu Âu với ánh mắt sắc bén: “Hay là ngươi nghĩ ở Hào Giang này, ta không động được vào ngươi?”
Phi Cơ đã luyện được khí thế của chính mình, một câu hắn tức giận nói ra cũng khiến Mai Hiểu Âu cảm thấy khó thở.
“Ta sẽ không ức hiếp ngươi.”
Phi Cơ châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu: “Lão đại vẫn luôn dặn ta làm việc phải bình tĩnh, ta sẽ cho ngươi một cơ hội nữa, hãy đưa ra cho ta một điều kiện.”