“Tuyển người thế nào rồi?”
Tuy rằng xung quanh không có ai, nhưng giọng nói của Quách Quang Diệu vẫn rất thấp.
“Đã tìm rồi, rất nhanh sẽ có người.”
Giọng nói của Đinh Thanh cũng trầm xuống: “Thực ra ta đã tìm được ứng viên thích hợp, chỉ là có chút phiền phức.”
Quách Quang Diệu đốt xì gà: “Phiền phức gì?”
“Hắn là chi thứ của Thôi gia ở Khánh châu được nhà nước phái đến.”
“Khánh châu, Thôi gia?”
Quách Quang Diệu cau mày với vẻ mặt khó hiểu. Rõ ràng là hắn không quen thuộc với những danh gia vọng tộc ở Bổng Tử quốc.
“Đúng vậy, Thôi gia từng là gia tộc nổi tiếng nhất ở Khánh Châu, có lịch sử hơn ba trăm năm. Mặc dù hiện tại đã sớm tan rã, nhưng rất nhiều chi chính vẫn đang hoạt động rất mạnh mẽ. Đó là một gia tộc lớn, vậy nên ta mới nói rằng có chút phiền phức.”
Đinh Thanh đã chuẩn bị từ lâu, hắn vừa giải thích vừa đưa thông tin mà mình thu thập được cho Quách Quang Diệu: “Người mà bọn ta chọn có tuổi tác và vóc dáng tương tự như ngươi, đau ốm quanh năm, không có người thân bên cạnh. Chỉ còn lại một người em gái, nghe nói nàng đã chạy đến Hán thành, lâu rồi vẫn chưa thấy trở lại. Nhưng dù sao thì hắn cũng mang họ Thôi, vậy nên ta đã dừng lại.”
“Một gia tộc lớn?”
Quách Quang Diệu cười lạnh một tiếng, nhưng vẻ mặt của hắn lại trở nên nghiêm túc sau khi đọc xong thông tin cực kỳ chi tiết.
Đinh Thanh nói đúng.
Rắn chết vẫn còn nọc. Mối quan hệ về mặt xã hội giữa các gia tộc giống như dây mơ rễ má, thực sự rất phức tạp.
“Chính là hắn.”
Quách Quang Diệu đóng hồ sơ lại, nhắm mắt trầm tư hồi lâu mới chậm rãi nói: “Cầu phú quý trong nguy hiểm. Về sau công dụng của thân phận này có thể sẽ lớn hơn chúng ta tưởng tượng.”
“Đã rõ.”
Đinh Thanh cúi người: “Ta sẽ sắp xếp ngay bây giờ.”
Quách Quang Diệu gật đầu, nói với giọng điệu hào phóng và kiêu ngạo: “Lão đại đã đồng ý cho ngươi để bài vị của Đinh gia vào trong sảnh Trung Hiền, vậy nên chúng ta sẽ bắt đầu từ bước này.”
“Vâng.”
Đinh Thanh cúi đầu, ánh mắt ngập tràn tham vọng.
…
“Tử Thành.”
Vạn Thu Sinh cũng đang đứng bên ngoài đợi hai người bọn hắn cùng với nhóm người của Lý Tử Thành. Hắn thân thiết vẫy tay với Lý Tử Thành đang dẫn đầu đội.
“Có chuyện gì vậy Vạn tiên sinh?”
Lý Tử Thành đi tới, đầu tiên là cúi người, sau đó mới cười hỏi.
“Hôm nay e rằng không có thời gian chơi cờ vây với ngươi, lịch trình của đại ca được sắp xếp rất chậm.”
“Không vội.”
Vạn Thu Sinh mỉm cười.
Rất nhiều người biết rằng, bình thường hắn thích những trò chơi sử dụng đầu óc, trùng hợp là Lý Tử Thành cũng rất thích cờ vây, vậy nên hắn đã đặc biệt mời một cô giáo xinh đẹp đến dạy cho mình. Hai người thường chơi một ván vào lúc rảnh rỗi. Mặc dù Lý Tử Thành thua nhiều hơn thắng, nhưng số lần hắn đến gặp cô giáo xinh đẹp đó rõ ràng đã tăng lên...
“Lại đây nói chuyện đi.”
Vẻ mặt Vạn Thu Sinh vẫn tươi cười, nhưng khi hai người đi khỏi tầm mắt của mọi người, vẻ mặt hắn lập tức trở nên nghiêm túc.
“Tô tổng quyết định thôn tính tập đoàn Kim Môn, ngươi phải làm việc rồi.”
“Ngươi muốn ta làm gì?”
Lý Tử Thành không quá kinh ngạc, chỉ là trên mặt lộ ra vẻ phức tạp.
Hắn là một người thông minh.
Với sự phát triển nhanh chóng trong các lĩnh vực khác nhau của tập đoàn Kim Môn ngày nay, đã đến lúc con ác long như tập đoàn Cẩm Tú ngồi không hái đào rồi.
Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của Vạn Thu Sinh lại khiến hắn không thể duy trì sự bình tĩnh trên mặt.
“Nghĩ cách để trưởng phòng Khương ra tay, giết chết hội trưởng Thạch.”
Ánh mắt mang ý cười của Vạn Thu Sinh lúc nói chuyện vẫn luôn dán chặt vào khuôn mặt của Lý Tử Thành, giống như muốn nhìn thấu trái tim hắn.
Không ai không muốn leo lên cả, cho dù đó là Vạn Thu Sinh trẻ tuổi. Hắn vẫn luôn phụ trách mảng công việc của Lý Tử Thành, vậy nên hắn đã điều tra chi tiết về Lý Tử Thành và trưởng phòng Khương. Có thể nói, hắn đã rất quen thuộc với công việc và tính cách của hai người này.
Toàn bộ kế hoạch thôn tính tập đoàn Kim Môn đều do hắn đề xuất, Tô Bình Nam cũng không có bất kỳ thay đổi nào. Có thể thấy rằng người này có một sự nắm bắt chính xác tính cách của con người.
Lý Tử Thành cố hết sức duy trì vẻ mặt bình tĩnh: “Trưởng phòng Khương là cảnh sát, hắn sẽ không đồng ý đâu.”
“Không hẳn đâu, hắn rất tham lam, đó là điểm yếu của hắn.”
Vạn Thu Sinh cười như một con hồ ly: “Đã đến lúc phải đưa ra lựa chọn. Đúng rồi, Tô tiên sinh có một câu muốn nhắc nhở ngươi.”
“Câu gì?”
“Cơ hội chỉ có một lần.”
Vạn Thu Sinh cười lạnh một tiếng: “Thua rồi, cái gì cũng không còn nữa.”
…
“Niết kinh” tập mười chín.
Đức Phật nói: Cơ thể ở trong địa ngục Vô Gián sẽ không chết. Sống lâu trong địa ngục Vô Gián là một loại cực hình.
Một người coi tuổi thọ và khả năng sống lâu thành một chuyện đau khổ nhất đã chứng tỏ sự đáng sợ của địa ngục Vô Gián.
Và làm nội gián cũng tương đương với việc bước vào địa ngục Vô Gián.
Lý Tử Thành không biết đã bao lâu rồi mình chưa có nụ cười thực sự. Cho dù chuyện có vui vẻ như thế nào, hắn chưa kịp nở nụ cười, áp lực to lớn của hiện thực đã như một tảng đá đè lên ngực hắn.
Vô số lần hắn bật dậy từ trong cơn mơ. Sự khác biệt và mâu thuẫn giữa hai thân phận sáng tối luôn hành hạ trái tim hắn từng giờ từng phút.
Lần trước Tô tổng bí ẩn kia đã thả hắn đi, nhưng nó cũng không làm hắn cảm thấy tốt hơn. Bởi vì điều kiện để đối phương buông tha cho hắn rất đơn giản.
Yêu cầu hắn phải là một người hai mặt.
Hắn đã đồng ý.
Nhưng Lý Tử Thành biết rằng đây chỉ là một kế hoạch tạm thời. Giống như mâu thuẫn tích tụ đến một mức độ nhất định sẽ bùng nổ. Hắn chỉ có thể kéo dài hơi tàn chờ đợi kết quả cuối cùng của mọi chuyện.
Vậy nên hôm nay khi nghe được câu nói kia, hắn chỉ có một cơ hội, hắn cũng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn thấy rất thoải mái.