“Làm sao thuyết phục được trưởng phòng Khương đây?”
Hắn nhìn Vạn Thu Sinh nói từng chữ một.
Lý Tử Thành biết rất rõ sự đáng sợ của người Bổng Tử quốc âm hiểm và tàn nhẫn. Khi nam nhân này nói ra câu này, hắn nhất định phải có một kế hoạch hoàn hảo.
“Bắt đầu với hai điểm.”
Trên mặt Vạn Thu Sinh vẫn mang theo nụ cười: “Thứ nhất, tập đoàn Kim Môn to đầu khó chui, khiến trưởng phòng Khương ghen ghét, chắc chắn hắn không muốn nhìn thấy tập đoàn Kim Môn lớn mạnh.”
“Thứ hai là mâu thuẫn nội bộ. Mâu thuẫn giữa Lý Trọng Cửu và Đinh Thanh khá lớn. Một khi hội trưởng Thạch qua đời, chắc chắn tập đoàn Kim Môn sẽ tan đàn xẻ nghé. Đây là cơ hội tốt nhất để quét sạch bọn hắn.”
Sống lưng Lý Tử Thành có chút ớn lạnh.
Hắn hiểu rõ tính cách của trưởng phòng Khương. Nếu như mình cung cấp đầy đủ chứng cứ, thì với tính cách thích mạo hiểm của đối phương, chắc chắn sẽ mạnh tay chơi một vố.
“Làm sao để kết thúc?”
Lý Tử Thành hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất: “Sau khi Đinh Thanh nắm quyền kiểm soát của tập đoàn Kim Môn, trưởng phòng Khương phát hiện ra mình bị lừa thì ta nên làm gì?”
Vạn Thu Sinh vẫn rất bình tĩnh.
“Nếu hắn giết hội trưởng Thạch, chắc chắn sẽ nhận được sự ủng hộ của cấp trên, nhưng kết quả cuối cùng sẽ vượt quá tầm kiểm soát. Trong mắt những cấp trên, đó chỉ là một hành động thất bại, không phải là tập đoàn Cẩm Tú đang thôn tính Kim Môn.”
“Đến lúc đó, trưởng phòng Khương sẽ không còn giá trị lợi dụng nữa, bọn họ sẽ để cho hắn biến mất.”
Vạn Thu Sinh vỗ vai Lý Tử Thành: “Đến lúc đó, làm cho đẹp một chút.”
“Ngươi phải nhớ kỹ, tập đoàn Cẩm Tú không phải là trưởng phòng Khương, tất cả nỗ lực sẽ được đền đáp.”
“Ta đảm bảo.”
Vạn Thu Sinh thu lại nụ cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
…
“Hào ca, thời gian đã đến, mục tiêu vẫn chưa xuất hiện.”
Tại một góc phố ở vịnh Thâm Thủy, trong chiếc xe hơi hiệu Crown đậu bên đường. Nam nhân âm hiểm đang hút thuốc với vẻ mặt vô cảm. Nửa cánh tay đặt bên ngoài cửa sổ xe hạ xuống, trên cổ tay là chiếc đồng hồ Rolex sáng lấp lánh.
“Hoảng cái gì?”
Nam nhân âm hiểm được gọi là Hào ca nhìn đồng hồ đeo tay: “Còn ba phút nữa.”
Hắn vừa dứt lời, chiếc xe Mercedes Benz của mục tiêu đã xuất hiện trong gương chiếu hậu của chiếc xe Crown.
“Làm việc đi.”
Nam nhân âm hiểm ném tàn thuốc xuống, vẻ mặt trở nên dữ tợn: “Hãy tông từ phía trước.”
“Đã rõ, Hào ca.”
Tài xế Kê Hùng lập tức đạp hết chân ga, chiếc xe lao nhanh như tên bắn cùng với làn khói đen.
Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng va chạm của hai chiếc xe vang lên.
Ba bốn nam nhân nhanh chóng nhảy xuống xe. Nam nhân âm hiểm nhếch miệng khinh thường, nhìn mục tiêu đang run rẩy trong xe.
“Pằng pằng pằng.”
Sau khi nã đạn bằng khẩu súng lục trước xe, nam nhân âm hiểm mới cười với mục tiêu đang ôm đầu: “Xuống xe đi, Lý đại công tử. Ta biết trà buổi sáng ở Loan Tử không tệ.”
Mục tiêu là Lý Trạch Cự, con trai lớn của Lý Siêu Nhân giàu nhất Cảng thành, ngẩng đầu lên với vẻ mặt ngơ ngác.
“Không muốn chết thì đi xuống.”
Nam nhân âm hiểm di chuyển họng súng về phía Lý Trạch Cự, sau đó mỉm cười: “Quên không giới thiệu, ta tên là Trương Thế Hào, mọi người thường gọi ta là Đại Phú Hào.”
…
Nửa giờ sau, trong phòng điều tra của Loan Tử.
“Làm việc, làm việc.”
Nam thúc vỗ tay thật mạnh, gọi từng người mặc thường phục đến bên mình.
“Có chuyện gì sao Nam thúc?”
Một thanh niên mặc áo khoác kẻ sọc nói với giọng thiếu kiên nhẫn và ngái ngủ: “Tối hôm qua ta thức đến ba giờ sáng, mới vừa chợp mắt một lát đã xảy ra chuyện rồi?”
“Là chuyện lớn.”
Vẻ mặt Nam thúc nghiêm túc: “Hôm nay ta phát hiện một chiếc ô tô đậu ở giữa đường Loan Tử, trên mặt đất còn có vết đạn.”
“Có bao nhiêu người chết?”
Chàng trai mặc áo kẻ sọc xốc lại tinh thần...
“Không có vết máu nào ở hiện trường, nhưng biển số của chiếc xe chết máy là AZ97.”
Nam thúc nói với vẻ mặt hóng hớt: “Tình Tình, chiếc xe này là của ai?”
Một vài thanh niên lắc đầu, lão La đang lặng lẽ uống cà phê ngẩng đầu nhìn lên: “Lý Siêu Nhân?”
“Đúng rồi.”
Nam thúc búng tay: “Cấp trên bảo chúng ta điều tra, lo liệu chuyện này cho tốt.”
“Làm thế nào để điều tra?”
Lão La ngẩng đầu lên: “Lý đại phú hào cho đến hiện tại vẫn chưa báo án, hắn tuyên bố rằng chuyện này phải được giải quyết.”
“Vậy thì cũng phải điều tra cho rõ, tử lệnh từ cấp trên.”
Nam thúc do dự: “Nếu chuyện này đã xảy ra ở Loan Tử, vậy thì phải tìm người biết được chuyện này.”
“Ai?”
“Loan Tử và Hoà Ký cùng một giuộc. Tìm Phi Cơ, lão hổ của Hoà Ký.”
Giọng điệu của Nam thúc rất nghiêm túc.
…
Trong khi Nam thúc và những người khác vẫn đang nghiên cứu rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nam nhân âm hiểm Trương Thế Hào có biệt danh là Đại Phú Hào đã thay một bộ vest trắng sang trọng, bấm chuông cửa nhà Lý Siêu Nhân.
“Tìm ai?”
Quản gia Lý bá mở cửa ra với vẻ mặt khó hiểu, giọng điệu có chút hoang mang và sốt ruột.
Hôm nay thiếu gia mất tích, tài xế cũng đã được thả trở về, rõ ràng là đã bị người ta bắt cóc. Hiện tại người làm đang bận bù đầu bù cổ, đương nhiên nói chuyện với nam nhân không mời mà đến này cũng không được tốt cho lắm.
Trương Thế Hào mỉm cười: “Hình như ta biết tung tích của đại thiếu gia các ngươi, có thể đi vào nói chuyện được chứ?”
“Được, được.”
Người quản gia đi theo Lý Siêu Nhân mấy chục năm không bao giờ ngờ rằng, người này lại chính là kẻ chủ mưu, vậy nên thái độ vẫn vô cùng cung kính.
“Ta là người làm ra chuyện đó.”
Trương Thế Hào ngồi trên ghế sô pha, nhìn Lý Siêu Nhân đứng ở vị trí thứ tám trong danh sách những người giàu nhất của thời đại ở trước mặt mình, nhưng khí thế vẫn không hề giảm xuống.