Nữ nhân nói nửa thật nửa giả.
Chuyện này là sự thật, nhưng kết cục là giả. Những tay chơi bạc ở Tấn Châu đã dùng sòng bạc thắng được làm vật thế chấp. Cái gọi là kẻ hiếu chiến nhất định phải chết chính là đây. Kết quả cuối cùng là người đó đã tán gia bại sản, sòng bạc được trả lại cho chủ sở hữu ban đầu.
“Ngươi nói xem, nếu như hôm nay ta chơi bắt đáy sẽ thế nào nhỉ?”
Nhìn thì có vẻ như Sở Hán Văn đang nói một cách tùy tiện, nhưng Mai Hiểu Âu đã nhìn thấy sự tham lam ẩn giấu trong mắt nam nhân này.
“Tùy ý ngươi, ngươi mát tay như vậy, chưa chắc đã có ngươi tình nguyện chơi với ngươi.”
Sở Hán Văn cười lớn: “Đi hỏi Phi tỷ của các ngươi.”
Mai Hiểu Âu dừng bước, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Sở tổng, ngươi nghiêm túc chứ?”
“Đương nhiên.”
Sở Hán Văn mỉm cười: “Thế nào, không tin ta sao?”
“Sao có thể, hãy chờ tin tức của ta.”
Nữ nhân lắc đầu với dáng vẻ hoang mang: “Dựa vào trình độ của ngài, sau này rất có khả năng ngươi sẽ là ông chủ của ta.”
Sở Hán Văn ngửa mặt lên trời cười to, trên mặt hắn lộ ra vẻ đắc ý.
…
Mười phút sau, Tô Bình Nam nhận được một tin nhắn từ Phi Cơ, chỉ vỏn vẹn có năm chữ: con mồi đã sa lưới.
Tô Bình Nam đứng dậy, mỉm cười đứng ở nơi cao nhất của Thiên Đô. Hắn chậm rãi châm điếu xì gà, nhàn nhã liếc nhìn dòng xe tấp nập trong gió tuyết qua khung cửa sổ sát đất.
Ôn Uyển ngừng pha trà, nhìn bóng lưng cao thẳng của nam nhân với ánh mắt say mê. Lúc này ở trong mắt cô gái, nam nhân này giống như một vị thần.
…
Một ăn hai mươi.
Không ai ngờ rằng, gan của Sở Hán Văn lại lớn đến như vậy. Lúc hắn đề xuất ý tưởng này, Phi tỷ vừa đến cũng phải im lặng.
“Sở tổng.”
Phi tỷ rất thành thật: “Đánh cược quá lớn, ta không thể gánh được. Ta phải liên hệ với vài người bạn của mình.”
“Được thôi, ta ở đây chờ tin tức của ngươi.”
Sở Hán Văn ngồi trong phòng VIP, bình tĩnh vẫy tay.
“Vâng, sẽ nhanh thôi.”
Phi tỷ rất hiếm khi lịch sự với người khác như vậy, nàng gật đầu rồi bước ra ngoài.
“Tiên sinh, đây là ba ấm trà mà ngài yêu cầu.”
Người phục vụ đẩy xe kéo, bên trên có đủ loại thức ăn đầy màu sắc và ba ấm trà tử kim được đẩy đến trước mặt hắn.
“Cảm ơn.”
Sở Hán Văn rất lịch sự. Hắn từ chối động tác rót trà của Mai Hiểu Âu. Thay vào đó, hắn xếp các ấm trà thành một hàng, đặt vòi ấm vào bức quốc hoạ vẽ một thác nước khổng lồ trong phòng VIP, cuối cùng đặt ba bát trà rỗng dưới vòi ấm trà.
“Nó có nghĩa là gì?”
Đây là lần đầu tiên Mai Hiểu Âu thấy ai đó làm việc này.
“Ba trà hút cạn nước trong tranh, ý là tiền vào như nước.”
Sở Hán Văn mỉm cười trả lời: “Nếu đã chơi lớn thì phải chú trọng một chút.”
“Hôm nay được mở rộng tầm mắt rồi, Sở tổng.”
Mai Hiểu Âu nhìn nam nhân hăm hở trước mặt, thở dài trong lòng một hơi. Có thể chỉ vài giờ sau, hắn sẽ rơi xuống vực sâu, không còn dáng vẻ như bây giờ nữa.
Mười phút sau, Phi tỷ bước vào phòng gật đầu với Sở Hán Văn: “Ta nhận được rồi.”
“Tốt.”
Sở Hán Văn châm một điếu thuốc: “Chia bài.”
...
Khánh Châu, huyện Bồi Nguyên.
Trong hai gian nhà gạch mộc tan hoang, tối tăm và bẩn thỉu.
Một mình Thôi Đấu Hạo nằm cuộn tròn trên giường, yếu ớt nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ, cả người không hề có dáng vẻ của người sống.
Hắn đã nằm liệt giường vì bệnh nặng trong một thời gian dài.
Lâu hơn mọi người có thể tưởng tượng. Lúc đầu mọi người nghĩ rằng hắn sẽ không sống lâu, nhưng hết lần này đến lần khác hắn vẫn ngoan cường như một con gián. Hắn cứ sống thoi thóp như vậy một thời gian dài. Mất cha, mất mẹ, sau này em gái không gánh được tiền chữa bệnh cho hắn thì cũng lặng lẽ biến mất, nhưng hắn thì vẫn còn sống...
Thôi Đấu Hạo không giận khi em gái của mình rời đi.
Sau này, hắn nhớ có người nói với hắn rằng người đó đã nhìn thấy em gái hắn một lần ở Hán thành. Nàng ăn mặc rất đẹp, hình như đã gia nhập một công ty giải trí.
Tin tức này làm hắn cảm thấy nhẹ nhõm.
Em gái hắn rất xinh đẹp, nàng nên có cuộc sống của riêng mình. Huống chi sau khi ba mẹ qua đời, thân thể nhỏ bé của em gái đã phải chống đỡ cho hắn năm năm. Đây đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi.
Thôi Đấu Hạo đã nhiều lần nghĩ đến việc mình sẽ chết thế nào.
Hắn nghĩ rằng mình sẽ chết vì bệnh, sẽ chết cóng, thậm chí có thể sẽ chết đói, nhưng hắn chưa từng nghĩ một ngày nào đó hắn sẽ tự kết liễu cuộc đời mình.
Hắn đã mất đi hy vọng sống, nhưng lại không có can đảm để kết thúc nó.
“Két.”
Âm thanh chói tai của chốt cửa rỉ sét đánh thức Thôi Đấu Hạo đang ngủ không ngon giấc vì cơn đau.
“Aishh.”
Giọng nói của người đến rất lạ: “Sao trong phòng lại thối đến như vậy?”
Một thanh niên trên mặt có vết sẹo đi vào trước, một tay bịt mũi với vẻ mặt khó chịu, phàn nàn vài câu: “Ở đây đúng là chuồng heo mà.”
Vẻ mặt Thôi Đấu Hạo đờ đẫn, chỉ nhìn thẳng vào đám người đang lần lượt tiến vào.
Quần áo của những người này rất sang trọng, toàn bộ đều là âu phục cao cấp màu đen và giày da sáng bóng. Vừa nhìn đã biết bọn hắn không phải là cư dân của nơi nhỏ bé này.
Hắn không biết mục đích người ta tìm hắn là gì, cũng không quan tâm những người này tìm hắn có chuyện gì. Hiện tại, điều duy nhất hắn nghĩ chính là làm thế nào để chết một cách thanh thản nhất.
“Thôi Đấu Hạo phải không?”
Thanh niên có vết sẹo nhìn hắn vài lần.
Thôi Đấu Hạo nhướng mi, nhưng lại không nói gì.
“Giúp hắn ngồi dậy.”
Đinh Thanh xua tay, chỉ vào khuôn mặt bẩn thỉu của đối phương, có chút chán ghét nói: “Đi lau mặt cho hắn.”
“Vâng.”
Theo lời của Đinh Thanh, hai người áo đen nhanh chóng di chuyển. Một người giúp đỡ Thôi Đấu Hạo đau ốm ngồi dậy, người còn lại nhặt ga trải giường tìm nước thấm ướt, sau đó dùng một tay nắm tóc hắn, tay còn lại nhanh chóng lau mặt cho hắn.
Trong toàn bộ quá trình, Thôi Đấu Hạo để mặc cho những người này dày vò, giống hệt như một con cá chết.