“Được rồi.”
Đinh Thanh nhìn thấy vết bẩn trên ga giường sau khi lau xong thì buồn nôn. Hắn vẫy tay ra hiệu cho đàn em vứt nó ra xa, sau đó cúi người xuống nhìn tên sắp chết trước mặt mình không chớp mắt.
“Thú vị như vậy sao?”
Đinh Thanh đánh giá một hồi lâu, sau đó xoa cằm lẩm bẩm nói.
“Tìm ta có chuyện gì?”
Có lẽ là vì ánh mắt của Đinh Thanh quá mức kỳ quái, Thôi Đấu Hạo rốt cuộc cũng có phản ứng. Hắn ngẩng đầu hỏi, có lẽ là do rất lâu rồi không nói chuyện, nên giọng của hắn rất khàn.
“Ta muốn làm ăn với ngươi, một vụ làm ăn lớn.”
Đinh Thanh đứng thẳng người: “Nhưng ta có nói gì cũng không quan trọng, phải chờ chính chủ đến kiểm hàng đã.”
“Ngươi muốn làm gì?”
Thôi Đấu Hạo nhìn tên dữ tợn, ánh mắt nghi ngờ.
Cửa phòng bị đẩy ra, gió lạnh thổi bông tuyết vào trong khiến Thôi Đấu Hạo không khỏi rùng mình một cái.
Quách Quang Diệu vừa vào phòng đã nhìn thấy thanh niên gầy gò trên giường, hắn nghiêm túc nhìn đối phương thêm vài lần nữa. Khỏi phải nói, chỉ nhìn thoáng qua thôi, đối phương thật sự giống mình ba phần.
“Ngươi thấy thế nào?”
Quách Quang Diệu quay đầu về phía Trần Thủy được gọi về từ Tinh Điều quốc: “Về mặt này, ngươi là chuyên gia mà.”
Trần Thủy liếc mắt nhìn, gật đầu nói: “Khuôn mặt không có vấn đề, bệnh nặng nên có chút thay đổi cũng là bình thường. Hơn nữa, đã nhiều năm rồi hắn chưa ra ngoài, ấn tượng của mọi người về hắn khá mơ hồ.”
Sau khi giải thích với Quách Quang Diệu xong, Trần Thủy đi tới nhéo nhéo bờ vai rộng của đối phương, sau đó gật đầu khẳng định: “Không thành vấn đề.”
“Các ngươi cút ra ngoài.”
Mặc dù cơ thể của Thôi Đấu Hạo yếu ớt, nhưng vẫn bị thái độ xem như món hàng của đối phương chọc tức, hắn cố gắng khàn giọng hét lên.
Đinh Thanh thấy Quách Quang Diệu gật đầu thì nói với Thôi Đấu Hạo đang tức giận: “Thằng kia, chúng ta ngồi xuống làm ăn đi.”
“Ngươi nghĩ ta cần phải làm ăn để kiếm tiền hay sao?”
Thôi Đấu Hạo cười khẩy, nói với giọng điệu bình tĩnh.
“Cần chứ.”
Giọng nói của Đinh Thanh rất thẳng thắn: “Ngươi không muốn trước khi chết hoàn thành một chút tâm nguyện, hoặc để lại cho người nhà của ngươi cái gì đó sao? “
Thôi Đấu Hạo mất bình tĩnh, cười khổ: “Ta thế này có thể làm được gì chứ, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?”
“Đương nhiên là được chứ, hơn nữa chỉ có ngươi mới làm được vụ làm ăn này.”
Đinh Thanh mỉm cười, nhưng những gì hắn nói tiếp theo lại khiến trong lòng Thôi Đấu Hạo nổi lên một cơn sóng lớn.
“Mạng sống của ngươi, hãy cho ta một cái giá.”
Đinh Thanh rất tàn nhẫn, và Quách Quang Diệu cũng hung ác không kém. Theo ý của hai người bọn hắn, hắn chỉ là một tên bệnh tật không người thân thích, thậm chí là không người hỏi thăm mà thôi. Bọn hắn có thể khiến người này biến mất, một khi thay đổi chứng minh thư, mọi chuyện sẽ ổn thỏa.
Nhưng Tô Bình Nam đã từ chối đề nghị của hai người.
Nguyên văn câu nói của hắn rất đơn giản: “Không ai là không có sơ hở, cái gì cũng có giá của nó. Sao chúng ta không mua sự tình nguyện của hắn? Lỡ như chúng ta bỏ sót bất kỳ vấn đề gì, sau này những thiếu sót sẽ rất phiền phức.”
“Nếu hắn không đồng ý thì sao?”
Quách Quang Diệu hỏi.
“Hắn là người sắp chết, chắc chắn sẽ có gì đó lưu luyến, vậy nên không có chuyện không thể thương lượng.”
Tô Bình Nam bình tĩnh nói: “Nếu như hắn thực sự không đồng ý, thì hãy sử dụng cách của các ngươi để khiến hắn hiểu được đạo lý này.”
“Được.”
Đương nhiên, hai người không còn cách nào khác đành phải làm theo lời ông chủ. Đây chính là nguyên nhân dẫn đến cảnh tượng trên.
…
“Mạng của ta?”
Thôi Đấu Hạo không thể tin vào những gì mình nghe được. Hắn nhìn khuôn mặt đầy sẹo ở phía đối diện gật đầu, sau đó do dự nói: “Ta sắp chết rồi, làm sao bán cho ngươi được?”
“Rất đơn giản.”
Đinh Thanh vẫy tay, những người bên dưới lập tức lùi ra. Trong phòng chỉ còn lại Quách Quang Diệu, Trần Thủy và vài người khác. Sau đó, Đinh Thanh nói ra một câu khiến người khác kinh ngạc: “Ngươi có thể chết, nhưng Thôi Đấu Hạo vẫn sẽ sống.”
“Ta không hiểu.”
Thôi Đấu Hạo lắc đầu: “Ta chính là Thôi Đấu Hạo, ta chết rồi, sao có thể sống nữa.”
“Không, không phải ngươi.”
Quách Quang Diệu ngắt lời, nói bằng vốn tiếng Hàn lắp bắp, chưa thành thạo của mình: “Ta mới là Thôi Đấu Hạo.”
Giống như một tia chớp lóe lên trong đầu.
Thôi Đấu Hạo đã hiểu, những người này muốn mua thân phận của hắn. Hắn nằm trên giường lâu không có nghĩa là hắn ngu ngốc. Mặc dù thứ những người này muốn đã phá vỡ nhận thức của hắn, nhưng lúc này hắn lại bình tĩnh đến lạ thường.
“Các ngươi có thể giết rồi trực tiếp thay thế ta. Dù sao thì cũng không ai quan tâm đến một kẻ vô dụng như ta, sao các ngươi còn muốn giao dịch với ta?”
Thôi Đấu Hạo hỏi.
“Ông chủ không muốn tạo nghiệp, vậy nên bọn ta bằng lòng mua sự cam tâm tình nguyện của ngươi.”
Đinh Thanh thành thật trả lời: “Vậy nên bây giờ mời ngươi đưa ra một cái giá phù hợp.”
“Ta tình nguyện bán cho các ngươi, nhưng ta không biết phải yêu cầu gì...”
Thôi Đấu Hạo lẩm bẩm một mình, đôi mắt hắn trở nên trống rỗng.
Những người đến tìm hắn chắc chắn có xuất thân phức tạp, nhưng hắn có thể nhìn ra những người này nhất định sẽ không thiếu tiền. Chỉ là sau đó hắn mới nhận ra rằng, mình xin tiền là vô ích.
Quyền lực, nữ nhân?
Một người sắp chết muốn những thứ này làm gì chứ. Đột nhiên Thôi Đấu Hạo có chút buồn bã, hóa ra bên cạnh hắn thật sự không có được nổi một người thân hay bạn bè.
Người thân?
Bóng dáng gầy gò của em gái Hữu Trí đột nhiên hiện lên trong đầu hắn, ánh mắt của Thôi Đấu Hạo trở nên kiên định.