Tô Bình Nam không hề biết đã có người viết sách về mình. Lúc này, hắn vừa bước ra khỏi sân bay Thịnh Kinh.
Hắn đến đây có hai mục đích.
Đầu tiên là vì Phương Đông Mới.
Phương Đông Mới mở rộng rất nhanh, Mạnh Hiểu Tuấn không nói dối. Sau khi được tập đoàn Cẩm Tú rót vốn và mở đường, bọn hắn đã khai trương ngôi trường thứ hai trong một thời gian ngắn.
Với khí thế vô cùng mạnh mẽ, kế toán viên được phái đi đã gửi báo cáo tài chính về, lợi nhuận vô cùng đáng kinh ngạc. Tô Bình Nam nhận thức rõ về tính bền vững của ngành giáo dục, cảm thấy rằng đã đến lúc phải gặp mặt rồi.
Thứ hai chính là vì Mạnh Tịnh Tuyết.
Nếu đã đến Thịnh Kinh, chắc chắn phải gặp Mạnh Tịnh Tuyết một lần. Tô Bình Nam hiểu tâm tư của Mạnh đại tiểu thư, nhưng địa vị hiển hách của Mạnh gia mới là điều mà hắn mong muốn nhất.
Từ đầu đến cuối, Tô Bình Nam chưa bao giờ đánh mất sự kiên quyết của mình.
…
Nơi hắn gặp Mạnh Tịnh Tuyết là một quán cà phê.
Mạnh đại tiểu thư vẫn luôn nhìn ra bên ngoài, vừa thấy Tô Bình Nam xuất hiện, nàng lập tức híp mắt mỉm cười.
“Uống gì đây?”
Nữ nhân nhìn gò má góc cạnh của Tô Bình Nam, nói với giọng điệu dịu dàng.
“Hiện tại ta đang uống trà.”
Tô Bình Nam nói, hắn không hề do dự vì mình đang ở trong một quán cà phê chuẩn Tây, cùng với sự kinh ngạc của nhân viên phục vụ tóc vàng.
“Nó rất hợp với tính cách của ngươi.”
Mạnh Tịnh Tuyết gật đầu, cười tươi như hoa.
Nàng vẫn luôn đánh giá cao quan điểm của Tô Bình Nam, không hề có sức đề kháng. Quay người lại, Mạnh Tịnh Tuyết nói với người phục vụ bằng tiếng Anh: “Bảo ông chủ của các ngươi pha cho hắn một tách trà.”
“Ok.”
Leda nhìn đôi nam thanh nữ tú trước mặt, trên mặt lộ ra nụ cười. Phong thái trầm ổn như núi của nam nhân cùng với khí chất lạnh nhạt như lan của nữ nhân, khiến nàng dễ dàng chấp nhận cách làm không phù hợp này.
“Tặng ngươi một món quà.”
Tô Bình Nam đưa cho Mạnh Tịnh Tuyết một chiếc hộp rất tinh xảo.
“Tốt như vậy sao?”
Trên mặt Mạnh Tịnh Tuyết không thể giấu được vẻ kinh ngạc: “Sao lại nghĩ đến việc tặng quà cho ta vậy?”
“Ngươi đã giúp ta rất nhiều, đây là chuyện nên làm.”
Nữ nhân mở ra không chút do dự, một chiếc vòng tay đính kim cương trong lấp lánh xuất hiện trước mắt nàng.
“Chắc là đắt lắm.”
Đôi mắt của Mạnh Tịnh Tuyết vẫn luôn kén chọn. Nhìn những viên kim cương tinh khiết không màu trên chiếc vòng tay, trong lòng nàng cực kỳ thỏa mãn.
Tô Bình Nam nhìn cổ tay như ngọc của nữ nhân, mỉm cười nói: “Cái giá tượng trưng cho thành ý.”
“Ta rất thích nó.”
Mạnh Cảnh Tuyết vươn tay: “Giúp ta đeo nó.”
…
Một chồng bản thảo dày cộp đã đọc được một nửa, vẻ mặt của Nguyễn Tư Thanh rất tập trung và nghiêm túc.
“Năm tháng như sóng lớn cuốn trôi cát bụi, đặc biệt là giới giang hồ, vậy nên chỉ có người ở lại mới là anh hùng.
Lần đầu tiên ta nghe thấy ba từ Tiểu Hồng Bào là trong một bữa tiệc. Tuy nói là bữa tiệc, nhưng thực ra nó là một buổi giao lưu với một vị lão đại về những câu chuyện chấn động năm xưa, đồng thời thu thập tài liệu cho cuốn sách của ta.
Đại Lưu có biệt danh là Đao Ba năm đó cũng là một nhân vật làm mưa làm gió. Thời kỳ huy hoàng nhất của hắn là lúc Garrison’s Gorillas đang lên sóng.
Bị ảnh hưởng bởi các bộ phim truyền hình, thần tượng chung của những thanh niên ở khắp Thiên Đô là một tên cầm dao gạt gọi là tù trưởng.
Kết quả là, đám thanh nhiên vô công rỗi nghề trên các con phố hay lườm nguýt người khác, má trái viết hai chữ ngỗ ngược, má phải viết hai chữ ương bướng, ai cũng có cho mình một con dao gạt.
Nói gì không vừa ý là tiến lên cho một nhát, hoang phí tuổi trẻ một cách bừa bãi. Và những vết sẹo bị lật băng lộ cả thịt trên mặt Đao Ba là sản phẩm của việc sử dụng nó.
Quán ăn được chọn là một quán lẩu.
Sau khi nghe được mục đích ta đến đây, Đao Ba đang hưng phấn uống rượu đã lộ ra vẻ cô đơn không thể che giấu: “Ngươi không cần nghe ngóng chuyện của ta, ta không thể chơi lại xã hội này."
Thực ra khi đến đây, ta đã nghe thúc thúc kể lại đại khái về câu chuyện của hắn. Mục đích của ta cũng không phải là Đao Ba, mà là lão bá đầu nổi tiếng ở Thiên Đô.
“Nghe nói năm đó ngươi có quan hệ rất tốt với lão bá đầu ở nhà ga. Thúc, hãy kể cho ta nghe về hắn.”
Ta nói.
“Lão bá đầu?”
Đao Ba ngẩng đầu lên: “Hắn cũng chơi không lại. Nếu thật sự muốn nghe về kẻ trâu bò nhất, không ai có thể sánh bằng Tiểu Hồng Bào.”
“Tiểu Hồng Bào?”
Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy cái tên này.
“Đúng.”
Giọng điệu của Đao Ba đầy vẻ cảm khái: “Tô Bình Nam có thể chơi dao, cũng có thể chơi súng. Áo trắng nhuốm máu trở thành chiếc áo đỏ nhất Thiên Nam.”
Nguyễn Tư Thanh có chút buồn bực.
Bản thảo đến đây là kết thúc, điều này khiến cho nữ nhân cảm thấy ngứa ngáy.
“Một tác giả cắt ngang ở khúc quan trọng không phải là một tác giả tốt.”
Nữ nhân mắng một câu.
Đây là phần đầu tiên của bản thảo được Bạch Tùng gửi đến.
Rõ ràng là người này có tham vọng rất lớn. Trong phần đầu tiên, phần lớn ngòi bút của hắn được dùng để miêu tả thay đổi của những nhân vật ở Thiên Đô trong giai đoạn này từ 1985 đến 1990.
Mãi cho đến cuối cùng, hắn mới cho nhân vật chính đã được nhắc đến trong phần mở đầu xuất hiện được một chút. Điều này khiến cho Nguyễn Tư Thanh đã nghiêm túc đọc cả đêm, ít nhiều cũng có chút chán nản.
“Dựa theo miêu tả trong sách, cảnh cuối cùng xảy ra vào năm nay, vậy có nghĩa là Tiểu Hồng Bào vẫn đang phát triển ở Thiên Đô?”
Nữ nhân lẩm bẩm một mình, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên sự thôi thúc muốn được gặp người này.