Sáng sớm hôm sau, điều đầu tiên Nguyễn Tư Thanh làm là nhìn chằm chằm vào hai quầng thâm dưới mắt, sau đó lao vào văn phòng của tổng biên tập.
“Cuốn sách nên được xuất bản, ta đảm bảo nó có thể lập lại kỳ tích của Bloody Romance.”
“Lại thức khuya à?”
Tổng biên tập pha một tách trà dưỡng sinh ngâm với kỷ tử, không nhanh không chậm đáp lại một câu.
“Ngươi mau nhìn xem.”
Nguyễn Tư Thanh phớt lờ sự quan tâm của tổng biên tập, đưa bản thảo vào tay hắn với giọng điệu vô cùng háo hức. Đợi đến khi tổng biên tập chậm chạp bắt đầu đọc, nàng mới hài lòng rời đi.
Mọi chuyện không phát triển như Nguyễn Tư Thanh tưởng tượng. Nữ nhân đợi đến trưa lúc chuẩn bị tan sở, bản thảo mà nàng giao giống như đá chìm xuống biển.
Nguyễn Tư Thanh vẫn luôn thuận buồm xuôi gió ở nơi làm việc kể từ khi tốt nghiệp đại học, rõ ràng là sự kiên nhẫn của nàng vẫn còn khá yếu. Vậy nên khi tan làm, nàng lại một lần nữa đẩy cửa phòng tổng biên tập ra.
“Không cần họp để nghiên cứu đâu, ta sẽ theo tác giả này. Ngươi nói cho ta điều kiện cụ thể, ta sẽ đi thương lượng với hắn.”
Giọng nói của Nguyễn Tư Thanh rất trong trẻo.
“Không xuất bản được.”
Vẻ mặt của tổng biên tập kỳ quái: “Ta thu lại bản thảo, đang định đi tìm ngươi đây?”
“Tìm ta làm gì? Tại sao không thể xuất bản?”
Đôi mắt đẹp của Nguyễn Tư Thanh mở to: “Rõ ràng là viết rất hay, tại sao không thể xuất bản? Ngươi phải biết rằng nếu chúng ta không làm, các nhà xuất bản khác sẽ xuất bản nó. Tin tưởng ánh mắt chuyên nghiệp của ta, có được không?”
“Các chỗ khác cũng không xuất bản được đâu. Ta tìm ngươi là để hỏi thông tin liên hệ với tác giả, có vấn đề gì sau này ta sẽ nói kỹ hơn.”
Tổng biên tập biết tính cách nóng nảy của cô nàng có năng lực này sẽ truy hỏi đến cuối cùng, vậy nên mới nói mơ hồ như vậy.
“Tại sao nó không thể xuất bản?”
Cô gái trở nên nóng nảy, không hề vì chức vị của đối phương mà nản lòng.
“Ngươi thật sự không hiểu hay đang giả bộ không hiểu?”
Vương tổng biên tập trợn to hai mắt: “Mấy năm nay chúng ta làm ăn không khởi sắc, ngươi biết thu nhập lớn nhất của chúng ta đến từ đâu không?”
“Ta biết.”
Nguyễn Tư Thanh trả lời rất thẳng thắn: “Đó là quảng cáo trên tạp chí, nhưng ta đảm bảo mua quyển sách này sẽ không lỗ vốn.”
“Mỗi ngày ngươi chỉ biết vùi đầu vào chồng sách, vậy thì nói thử cho ta biết, ai là nhà quảng cáo lớn nhất của chúng ta?”
“Tập đoàn Cẩm Tú, các sản phẩm chăm sóc sức khỏe và điện thoại di động của bọn hắn được quảng cáo trên các tạp chí ở bên ngoài. Chuyện đó thì liên quan gì đến việc ngươi xuất bản cuốn sách này!”
Nguyễn Tư Thanh nóng nảy cắn chặt răng, hai má phình lên vô cùng đáng yêu.
“Đương nhiên là có, chúng ta đang bôi nhọ người ta.”
Vương tổng biên tập vuốt trán, trên mặt lộ ra vẻ ngươi hết thuốc chữa rồi: “Vậy thì xin hỏi Nguyễn đại biên tập, tổng giám đốc của tập đoàn Cẩm Tú là ai?”
“Ta không biết.”
Cô gái rất thành thật, nhưng những gì Vương tổng biên tập nói tiếp theo đã khiến nàng sững sờ tại chỗ.
“Chính là hắn.”
Vương tổng biên tập lật trang cuối cùng của bản thảo, dùng ngón trỏ chỉ vào.
Cô gái có thị lực rất tốt, dưới ngón tay thô như củ cà rốt của Vương tổng biên tập rõ ràng có viết ba chữ.
Tô Bình Nam.
“Phải rồi.”
Tổng biên tập không để ý đến Nguyễn Tư Thanh đang sững sờ, vẫn tiếp tục nói: “Ta đã thông báo cho người của tập đoàn Cẩm Tú, bọn hắn sẽ lập tức đến ngay.”
Cô gái im lặng, không nói thêm câu nào. Con ngươi đen trắng rõ ràng đầy vẻ kinh ngạc.
Là một biên tập viên, đương nhiên nàng biết rõ tập đoàn Cẩm Tú đã đầu tư bao nhiêu tiền vào quảng cáo trên các tạp chí của nhà xuất bản mình hàng năm. Đồng thời, nàng cũng hiểu tập đoàn Cẩm Tú lớn đến mức nào, vậy nên điều nàng không thể ngờ được là một nhân vật xã hội đen trong sách lại có thành tựu lớn đến như vậy.
“Chơi dao, chơi cả súng.”
Cô gái lẩm bẩm một mình.
…
Mạnh Hiểu Tuấn, Vương Dương, Thành Đông Thanh.
Trong ba người, Thành Đông Thanh trông có vẻ thật thà chất phác nhất. Nói năng thì cũng vụng về, và luôn có vẻ tự ti không thể che giấu... Nhưng thực ra hắn lại là người thông minh nhất trong ba người.
Hắn rất kính trọng Mạnh Hiểu Tuấn, cũng biết rất rõ về Mạnh Hiểu Tuấn. Vì vậy, hắn lập tức nhìn ra được sự căng thẳng và sợ hãi của Mạnh Hiểu Tuấn. “Nói cho ta biết, tại sao ngươi lại sợ hãi?”
Trước khi đến nhà hàng để gặp Tô Bình Nam, Thành Đông Thanh đã ngăn Mạnh Hiểu Tuấn lại, sau đó đặt ra câu hỏi của mình.
“Trong ký ức của ta, ngươi là một người luôn tràn đầy tự tin và ý chí chiến đấu.”
Cả người chắn ở cửa phòng làm việc, Thành Đông Thanh nói: “Chỉ là gặp nhà đầu tư mà thôi, sao lại phải sợ? Giữa các ngươi chắc chắn có vấn đề.”
“Ta không sợ, ta chỉ lo đối phương cho rằng chúng ta phát triển quá chậm, sẽ giảm bớt đầu tư. Đây là cơ hội tốt nhất để khoanh vùng đất đai. Chúng ta muốn thành công, nhất định không thể bỏ qua.”
Mạnh Hiểu Tuấn sửng sốt, nhanh chóng trở lại dáng vẻ tự tin thường ngày.
“Bây giờ không có ai, ngươi phải nói sự thật.”
Thành Đông Thanh không hề nhượng bộ: “Mạnh Hiểu Tuấn, ta rất hiểu ngươi. Ta thấy được trong mắt ngươi đều là dối trá.”
Vương Dương cũng nghiêng người qua, nhìn chằm chằm vào Mạnh Hiểu Tuấn: “Ta cảm thấy hắn nói cũng có lý, rốt cuộc là ngươi đang sợ cái gì?”