Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 852 - Chương 852: Hắn Là Loại Người Khác

Chương 852: Hắn là loại người khác Chương 852: Hắn là loại người khác

“Ok.”

Mạnh Hiểu Tuấn buông tay, làm một động tác rất Tây.

“Cuộc gặp mặt lần này rất quan trọng, vị Tô tổng này khác với những người chúng ta đã gặp trước đây.”

Mạnh Hiểu Tuấn nhìn hai người anh em của mình, nói với giọng điệu chân thành: “Chúng ta từ nhỏ đến lớn đều sống theo từng bước một. Từ tiểu học đến đại học, chúng ta đều là con nhà người ta trong mắt người khác. Học vấn, kiến thức, những thứ này đều là vốn liếng của chúng ta.”

Hai người ngỡ ngàng, không hiểu sao Mạnh Hiểu Tuấn lại đột nhiên nói như vậy.

“Nhưng vẫn còn một loại người khác. Bọn hắn có xuất thân bần hàn, lớn lên trong sự hung ác và man rợ, trải qua cuộc sống chúng ta không thể tưởng tượng được.”

“Cho nên chúng ta phải cẩn thận.”

Thành Đông Thanh đã hiểu.

“Ý của ngươi là gì? Vị Tô tổng này...”

Mạnh Hiểu Tuấn gật đầu: “Đúng vậy. Ta có thể rất có trách nhiệm nói với các ngươi rằng, hắn là một nhân vật vô cùng mạnh mẽ và có năng lực.”

“Điều quan trọng nhất là, hắn là loại người khác mà ta đã nói.”

Người của tập đoàn Cẩm Tú đến rất nhanh.

Nhưng đó không phải là những người quen thuộc trong ban biên tập, mà là vài nam nhân hung hãn với khuôn mặt nghiêm túc.

Những người này vô cùng lạnh lùng. Từ lúc lấy bản thảo đến khi rời đi, chỉ nói không quá năm câu.

Nhưng câu cuối cùng lại khiến nụ cười của Vương tổng biên tập biến dạng, Trong mắt Nguyễn Tư Thanh, nó giống như một đóa hoa cúc đang nở rộ.

“Vương tổng biên tập, Tô tổng nhờ ta chuyển lời, sau này mọi người sẽ là bạn.”

“Nào dám nào dám, cảm ơn Tô tổng, cảm ơn Tô tổng.”

Thấy Vương tổng biên tập giống như một tên nịnh thần, Nguyễn Tư Thanh bất giác quay đầu lại.

Mọi người nhanh chóng rời đi.

Vương tổng biên tập vui vẻ bỏ thêm một nắm kỷ tử vào trong bình giữ nhiệt của mình, sau đó nhìn Nguyễn Tư Thanh ra vẻ chống đối, lắc đầu thở dài: “Ngươi... còn quá trẻ.”

Nguyễn Tư Thanh cắn môi. Trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ.

Đến Thiên Đô, tìm tác giả có tên Bạch Tùng lấy phần sau của bản thảo.

Dường như sự xuất hiện của Tô Bình Nam đã khiến Mạnh Tịnh Tuyết vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ và lạnh lùng, bỗng chốc trở thành một cô bé chỉ sau một đêm.

Sáng sớm hôm sau, nữ nhân hăng hái kéo Tô Bình Nam cùng nhau đi tham quan thành phố.

Nữ nhân đã quen với việc tỏ ra mạnh mẽ, ngay cả những bậc cha chú ở nhà cũng nói chuyện với nàng cực kỳ trang trọng và nghiêm túc.

Đối với những người bạn cùng trang lứa, không có nhiều người có thể nói cười vui vẻ trước mặt cô gái này. Cho dù là có, cũng phải vô cùng ý tứ. Vậy nên trong cảm nhận của Mạnh Tịnh Tuyết, đây là lần đầu tiên đứng cạnh một nam mang lại cho nàng cảm giác an toàn.

Trong một buổi sáng, nữ nhân mạnh mẽ đã biến thành một cô bé dịu dàng như nước.

Hai người đi loanh quanh một lúc, không hiểu sao lại tới một quán trà sữa dành riêng cho các cặp đôi trong một con hẻm cổ kính.

“Nơi này được đấy, vào trong xem thử chứ?”

Mạnh Tịnh Tuyết nắm lấy cánh tay Tô Bình Nam rất tự nhiên, cười tươi như hoa: “Mặc dù ta không thích uống những thứ này cho lắm, nhưng đột nhiên ta lại cảm thấy nó cũng được.”

Quán trà sữa của thời kỳ này rất ít, huống hồ là cửa hàng chuyên phục vụ cặp đôi này. Rõ ràng chủ quán là người đầu tiên dám làm chuyện này, bên trong khách đến nườm nượp chứng tỏ việc làm ăn phát đạt.

Tô Bình Nam nhìn Mạnh Tịnh Tuyết.

Hôm nay cô gái này ăn mặc rất xinh đẹp.

Chiếc áo gió đơn giản nhưng thời thượng khiến Mạnh đại tiểu thư vô cùng dịu dàng. Chiếc váy màu tím dưới lớp áo gió tôn trọn đường cong quyến rũ của nàng.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức nam nhân có thể nhìn thấy rõ mạch máu dưới làn da trong suốt như pha lê trên mặt của nữ nhân.

“Trà sữa cũng là trà, uống với ta một tách được chứ?”

Mạnh Cảnh Tuyết trợn tròn mắt. Nàng cũng bị câu nói này của mình làm cho kinh ngạc.

“Mình trở nên thế này từ khi nào vậy?”

Trong khi Mạnh đại tiểu thư còn đang suy tính thiệt hơn, Tô Bình Nam lại gật đầu với một nụ cười khó hiểu.

Thực ra thì Tô Bình Nam cảm thấy quán trà sữa này trang trí rất bình thường. Có rất nhiều phong cách kiểu này ở các thế hệ sau, nhưng tại thời điểm này nó đúng là hiện đại.

Hai người ngồi xuống.

Nhân viên phục vụ nhiệt tình giới thiệu cho bọn hắn các loại trà sữa. Sau khi Mạnh Tịnh Tuyết hỏi Tô Bình Nam, Tô Bình Nam thờ ơ gật đầu.

Trà sữa không hề rẻ.

Sáu đồng một ly.

Tại thời điểm này, nó là một cái giá cao ngất trời. Tô Bình Nam nhìn Mạnh Tịnh Tuyết đang cẩn thận lau ống hút cho mình. Lần đầu tiên hắn có cảm xúc kỳ lạ với nữ nhân này.

Hắn biết sự kiêu ngạo của nữ nhân này. Từ những động tác hơi vụng về của nữ nhân, có lẽ đây là lần đầu tiên nàng làm như vậy.

Hơn nữa, Mạnh Tịnh Tuyết rất đẹp, nàng có một sức hút khác với Lý Lạc Nhiên. Ánh mắt nàng nhìn thế giới có một vẻ đẹp cuốn hút.

“Được rồi.”

Mạnh Tịnh Tuyết đưa ống hút cho Tô Bình Nam, cười híp mắt thành trăng lưỡi liềm: “Đây không phải là lần đầu tiên ngươi nhìn ta lâu như vậy. “

Tô Bình Nam mỉm cười, học theo những người khác uống trà sữa.

Trà sữa rất ngọt, Tô Bình Nam không thích mùi vị này, nhưng vẫn uống rất nghiêm túc.

Nhìn thấy Tô Bình Nam cau mày cắn ống hút, lại nghĩ đến dáng vẻ cổ hủ thường ngày của hắn, Mạnh đại tiểu thư tươi cười rạng rỡ như hoa mẫu đơn nở rộ, trong mắt tràn đầy vui sướng.

Nàng rất thông minh, đương nhiên nàng biết để một nam nhân giống như Tô Bình Nam miễn cưỡng uống một cốc trà sữa là việc khó đến mức nào. Điều này có nghĩa là gì? Mặc dù Mạnh đại tiểu thư không nghĩ nhiều về điều đó, nhưng nàng đã thấy vô cùng hạnh phúc.

Ngay cả trà sữa trong miệng cũng ngọt đến lạ thường.

Bình Luận (0)
Comment