Quán trà sữa không quá lớn, nhưng một bức tường treo đầy ảnh người đã thu hút sự chú ý của Mạnh Tịnh Tuyết.
Sau khi vẫy tay, người phục vụ nhanh chóng đi tới.
“Cái đó để làm gì?”
Mạnh Tịnh Tuyết hỏi.
“Để lưu giữ kỷ niệm, thưa tiểu thư.”
Nhân viên phục vụ chỉ vào một chiếc máy ảnh Polaroid trên quầy bar: “Một lần hai mươi đồng. Các ngươi có thể treo ảnh lên tường làm kỷ niệm, mặt sau cũng có thể viết vài dòng tin nhắn.”
Mắt thấy việc làm ăn đã đến, nhân viên phục vụ đã giới thiệu rất chi tiết.
“Chúng ta chụp một tấm nhé?”
Mạnh Tịnh Tuyết đột nhiên hiểu được cảm giác của những người bình thường yêu nhau trong mắt mình lúc trước. Nàng nhìn Tô Bình Nam, trong mắt tràn đầy mong đợi.
“Xem như là giúp ta một việc được chứ?”
…
“Ta muốn nghỉ phép.”
Giọng điệu của Nguyễn Tư Thanh rất nóng nảy, nhìn tổng biên tập giống như kẻ phản bội: “Trước tiên hãy duyệt cho ta một tuần là được. Lý do là ta cảm thấy không khỏe.”
“Ngươi định làm gì?”
Vương tổng biên tập lại bắt đầu cho kỷ tử vào trong chiếc cốc lớn của mình: “Bây giờ ngươi còn đang tung tăng như thỏ, sao lại xin nghỉ ốm?”
“Ngươi đừng quan tâm, tam cữu. Nếu như ngươi không phê duyệt cho ta, ta sẽ đi nói với mợ tiền thưởng mấy tháng nay của ngươi thực sự là bao nhiêu.”
Cuối cùng cô gái cũng dùng đến con át chủ bài của mình. Gọi ra một danh xưng mà nàng chưa từng nói trước mặt người ngoài.
Vương tổng biên tập nghẹn lời: “Ngươi biết chuyện này sao?”
“Ừm.”
Nguyễn Tư Thanh tỏ ra gian xảo: “Ta vẫn chưa quên nhiệm vụ mà mợ đã giao cho ta khi ta mới đến đây. Tiểu Đoàn phòng tài vụ là người yêu thầm ta, có tin tức nào mà ta không biết chứ.”
“Nói cái gì đấy?”
Vương tổng biên tập thở dài: “Con gái con đứa không thể động chút là nói mấy chuyện yêu thầm gì đấy, ngươi mất trí rồi. Ta sẽ duyệt cho ngươi nghỉ, nhưng đừng có chạy lung tung.”
“Được thôi.”
Lời vừa dứt, bóng dáng cô gái đã biến mất không còn tăm hơi...
…
“Tách.”
Ảnh của của Tô Bình Nam và Mạnh Tịnh Tuyết được chụp lại vào khoảnh khắc này. Mạnh Tịnh Tuyết mỉm cười vui vẻ, lấy ra một trăm đồng từ trong ví, đưa cho người phục vụ.
“Không cần thối lại.”
Nữ nhân chỉ vào góc trên bên trái của bức tường, nhanh chóng viết một dòng chữ lên mặt sau của bức ảnh: “Giúp ta đặt nó ở đó.”
“Cảm ơn.”
Thời kỳ này không có thói quen cho tiền boa, nữ phục vụ nhìn ngân phiếu trên tay với vẻ mặt ngạc nhiên.
“Giúp ta một việc.”
Mạnh Tịnh Tuyết mỉm cười đưa cho người phục vụ một tấm danh thiếp và năm trăm đồng nữa: “Nói với ông chủ của ngươi, nếu ngày nào đó hắn không mở quán nữa, hãy gọi cho ta, ta sẽ lấy lại bức ảnh này.”
Người phục vụ lấy tiền, nhanh chóng lùi về sau.
Bởi vì vừa rồi tốc độ viết chữ của Mạnh Tịnh Tuyết rất nhanh, lại ở vào góc khó nhìn, nên Tô Bình Nam không nhìn thấy nội dung mà Mạnh Tịnh Tuyết đã viết. Thấy nàng coi trọng bức ảnh này như vậy, hắn mỉm cười hỏi: “Vừa rồi viết cái gì vậy?”
Làn da trắng như ngọc của Mạnh Tịnh Tuyết hiện lên một vệt ửng hồng, nàng kiên quyết lắc đầu: “Bí mật.”
Chủ quán đến rất nhanh.
Một thanh niên có hình xăm khắp người mỉm cười, trả lại năm trăm đồng trên quầy thanh toán cho Mạnh Tịnh Tuyết: “Cảm ơn, nhưng ta thực sự không cần.”
Tô Bình Nam nhìn chằm chằm vào hình xăm sặc sỡ trên cổ của chàng trai trẻ, gật đầu không nói gì.
Hắn vừa nhìn đã biết ông chủ này không phải dân giang hồ. Những hình xăm chói mắt kia rõ ràng chỉ là sở thích, chứ không giống với hình xăm sau lưng hắn.
“Ta họ Vu.”
Thanh niên bị khí chất của hai người làm cho kinh ngạc, giọng điệu cũng rất lịch sự: “Mục đích ta mở quán không phải vì kiếm tiền, chỉ là để hoài niệm một đoạn tình cảm mà thôi.”
Thanh niên họ Vu nghĩ rằng cả hai sẽ tò mò tiếp lời, nhưng Tô Bình Nam chỉ thản nhiên ồ một tiếng rồi không nói gì nữa. Trong lòng hắn chỉ có giang sơn, không có hứng thú tìm hiểu những thứ tình cảm này.
Nhưng Mạnh Tịnh Tuyết lại có hứng thú, yên lặng nhìn hắn với ánh mắt tò mò.
Ánh mắt của người đẹp khiến ông chủ Vu lên tinh thần.
Thanh niên họ Vu tiếp tục: “Ngôi nhà này là của ta, ta sẽ lưu giữ những bức ảnh trên tường mãi mãi. Ta hy vọng trong vài năm nữa, sẽ có nhiều người coi nơi này là thánh địa tình yêu nổi tiếng nhất Hạ quốc.”
Hắn nói đến đây thì dừng lại: “Ta cũng muốn biết, mười năm, thậm chí là hai mươi năm sau, những người trong ảnh này có còn ở bên nhau hay không. Nếu bọn hắn còn ở bên nhau, ta sẽ bảo bọn hắn giữ lại tấm ảnh đó. Làm như vậy chắc chắn sẽ rất thú vị.”
Câu nói có phần lãng mạn này không ảnh hưởng gì đến Tô Bình Nam sắt đá, nhưng nó lại tác động mạnh mẽ đến Mạnh Tịnh Tuyết đã rơi vào trạng thái mơ mộng của thiếu nữ.
“Được.”
Nữ nhân cười nói: “Sau này nếu ngươi hối hận, có thể gọi cho ta, ta sẽ giúp ngươi tiếp tục mở quán.”
…
Máy bay trên đường băng chạy chậm rãi rồi nhanh dần, sau đó lực ly tâm cực lớn khiến tai Nguyễn Tư Thanh ù đi theo thói quen. Mãi đến lúc này, nàng mới bừng tỉnh lại.
Mình điên rồi sao?
Sao mình lại lên máy bay đến Thiên Đô chứ? Nhìn những tòa nhà cao tầng ngày càng nhỏ đi trên mặt đất, sắc mặt Nguyễn Tư Thanh trở nên quái lạ và có chút thấp thỏm.
Lập tức, sự tò mò trong lòng đã khiến vẻ mặt của cô gái kiên định trở lại.
…
Tô Bình Nam và ba người sáng lập Phương Đông Mới đã gặp nhau tại một câu lạc bộ mà Mạnh Tịnh Tuyết thường lui tới.
Với quan hệ thường ngày của Mạnh đại tiểu thư, những nơi mà nàng kết bạn đương nhiên phải có tiêu chuẩn cao.
Kinh Hoa Tam Hào.
Đây là tên của câu lạc bộ này.
Chưa nói đến cách bài trí xa hoa lộng lẫy, nhưng chỉ nhìn từ câu lạc bộ có thể tọa lạc ở công viên Địa Đàng trải qua ba trăm năm mưa gió thì có thể biết được chủ nhân của câu lạc bộ này rất am hiểu phong thủy.
Vị trí của câu lạc bộ không chỉ mang âm hưởng thiên đàng, nơi các hoàng đế trước kia tổ chức các nghi lễ trọng đại, mà còn tăng thêm sự xa hoa cho nơi từng là hành cung của đế vương.