Bởi vì trước kia Kinh Hoa Tam Hào là hành cung nhà Thanh ở Địa Đàn, cho nên dứt khoát phát huy phong cách cổ xưa đến cực hạn.
Tô Bình Nam thích yên tĩnh, Mạnh đại tiểu thư càng muốn có không gian riêng, cho nên trong sảnh Phồn Hoa rộng lớn chỉ có hai người bọn hắn và đại sư trà đạo do Trường Minh cố ý mời tới.
Vị đại sư trà đạo này khác nữ hài pha trà ở Tinh Điều quốc. Kỹ năng truyền lại từ quán trà cũ ở Tứ Cửu thành không nằm ở pha trà, mà nằm ở tách trà không ngừng tỏa hương.
Ngô Đăng Phương đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng vẫn phơi phới tinh thần. Mấy tách trà trên tay trái có hình móc câu lộn ngược.
Sau khi gật đầu chào hỏi hai người, tay trái của hắn khẽ động, tách trà đã xuất hiện trước mặt Tô Bình Nam và Mạnh Tịnh Tuyết. Khoảnh khắc tách trà đặt xuống, tay phải lắc trà rồi rót trà, động tác liền mạch.
Tốc độ nhanh đến nỗi khiến Tô Bình Nam kinh ngạc.
"Mời ngài."
Ngón áp út tay trái khẽ đảo qua, nắp trà đậy kín tách trà một cách ưu nhã.
Cả quá trình không hề tỏa ra hương trà, gói trọn hương vị vào trong tách trà tinh xảo kia.
Ngô Đăng Phương có lòng kiêu ngạo của nghệ nhân lão làng. Sau khi pha trà xong, hắn lùi lại mấy bước, đứng ra đằng xa, để lại không gian trò chuyện cho hai người.
"Ngươi bắt đầu thích trà, ta rất vui."
Mạnh Tịnh Tuyết híp mắt cười khẽ, bưng trà lên nhấp một ngụm, vẻ mặt tràn đầy hứng thú.
"Tại sao?"
Tô Bình Nam bưng tách trà lên ngửi thật sâu, không uống ngay mà tò mò hỏi.
"Ngươi sống quá tẻ nhạt, có sở thích tốn tiền vẫn tốt hơn. Về mặt tiền bạc, ngươi chi cho cấp dưới còn nhiều hơn chi cho bản thân."
Mạnh đại tiểu thư tổng kết.
Tô Bình Nam im lặng hồi lâu, câu trả lời không hề che giấu bản chất của mình.
"Ta không tu thiện quả gì hết, chỉ thích giết người phóng hỏa."
Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh: "Muốn người ta bán mạng thì phải có lòng, sao có thể không hào phóng?"
Mạnh Tịnh Tuyết đảo mắt: "Sao nào, ngươi coi tập đoàn Cẩm Tú là Lương Sơn, muốn làm Tuyên thiên vương sao?"
Có một câu nữ nhân muốn nói nhưng không nói ra.
"Ngươi có thiếu áp trại phu nhân không?"
…
Ba người của Phương Đông Mới đi vào đại đường, cực kỳ chấn động.
Lan can cẩm thạch, bình phong tử đàn, phối hợp với ánh đèn tựa như bước vào điện Kim Loan. Nhất là con rồng vàng đặt ở trung tâm, hai mắt trợn tròn nhìn sinh động như thật, tạo cảm giác phú quý bức người.
"Cái thứ này con mẹ nó ngầu vãi!"
Vương Dương trước giờ luôn cho rằng mình là sinh viên xuất sắc, nhưng lúc này hắn lại nghèo từ, chỉ biết thốt ra một câu hết sức quê mùa.
Ba người được mời vào phòng.
Ai nấy đều đặt tay hai bên quần, gò bó như học sinh gặp giáo viên. Ngay cả Mạnh Hiểu Tuấn luôn tự tin về sức hút của mình cũng không ngoại lệ.
Nỗi chấn động và ấn tượng đầu tiên trên đoạn đường tới đây đã phóng đại khí thế của Tô Bình Nam lên vô số lần.
"Ngồi đi, uống trà."
Tô Bình Nam không tỏ ra cường thế như Thành Đông Thanh tưởng tượng, trái lại hắn rất khách khí, trên mặt treo nụ cười nhẹ.
"Chào Tô tổng."
Trong ba người, Mạnh Hiểu Tuấn là người đầu lên tiếng chào hỏi, cả ba thể hiện tư thái cấp dưới một cách tự nhiên.
Trong mấy ngày qua, bọn hắn đã ký hợp đồng với chuyên gia phụ trách đầu tư của tập đoàn Cẩm Tú, bàn bạc xong các điều khoản. Tập đoàn Cẩm Tú chiếm quyền chủ động tuyệt đối. Khoản đầu tư đầu tiên đã gửi tới, vì vậy theo lý thì bọn hắn đã thuộc tập đoàn Cẩm Tú.
Thấy ba người hơi câu nệ, Tô Bình Nam mỉm cười bảo: "Sao vậy? Không quen với cách trang trí ở đây à? Ta thấy đó chỉ là những thứ hoài cổ mà thôi, chẳng có gì to tát cả."
Hoài cổ.
Tô Bình Nam dùng từ rất thú vị, nháy mắt đã kéo gần khoảng cách với ba người, bầu không khí trở nên sôi động hơn.
Ba người ngồi xuống.
Tất nhiên kỹ năng trà đạo điêu luyện của Ngô Đăng Phương lại khiến ba người kinh ngạc một phen.
"Mục đích ta gọi các ngươi đến đây, thứ nhất là muốn gặp mặt một lần, dù sao sau này mọi người cũng ngồi chung một thuyền, phải hiểu nhau."
Sau khi Tô Bình Nam biết mình hoàn toàn nắm quyền chủ động trong tay, lập tức nói thẳng vào chuyện chính.
"Thứ hai là muốn bày tỏ quan điểm của ta về phương hướng phát triển của Phương Đông Mới."
Ba người ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc.
Mạnh đại tiểu thư ở bên cạnh vô cùng yên tĩnh, nàng thích dáng vẻ chuyên chú của Tô Bình Nam.
"Phương Đông Mới rất có triển vọng."
Tô Bình Nam nghiêm túc nói: "Nhưng giá đầu vào quá thấp, vì vậy chúng ta nhất định phải nhanh chóng cưỡi ngựa nhận đất."
Thấy Thành Đông Thanh ngập ngừng muốn nói, Tô Bình Nam tiếp tục lên tiếng: "Ta thừa nhận các ngươi làm rất tốt, nhưng các ngươi chưa từng nghĩ đến chuyện hình thức dạy học vui vẻ của các ngươi có thể bắt chước."
Tô Bình Nam uống một ngụm trà, châm xì gà theo thói quen, vừa hút thuốc vừa nói. Hắn biết trải nghiệm của ba người này khác những thuộc hạ trước kia của mình.
Với ai cần dùng thủ đoạn gì, hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đến đây. Thu hút nhân tài, trấn áp đám nhân tài này, khiến cho bọn họ phát huy tính chủ động đến cực hạn, như vậy thì tập đoàn Cẩm Tú mới có thể phát triển lớn mạnh không ngừng.
"Cơn sốt xuất ngoại sẽ kéo dài rất lâu, đây là con đường rộng mở lấp lánh ánh vàng. Nhưng bánh ngọt lớn thì ngưỡng cửa cũng thấp, cho nên chúng ta bắt buộc phải gia tăng đầu tư mới có thể chiếm địa vị độc quyền tuyệt đối. Dù sao cũng có rất nhiều giáo viên ưu tú, chúng ta tuyển càng nhiều thì người khác sẽ không đủ nguồn giáo viên để tranh đoạt thị trường với chúng ta."
Ánh mắt ba người nóng rực như lửa.
Đương nhiên bọn hắn biết rõ nếu có thể dẫn đầu ngành này thì lợi nhuận sẽ lớn bao nhiêu.