"Tập đoàn Cẩm Tú chiếm cổ phần tuyệt đối tất nhiên có lý do."
Tô Bình Nam nói tiếp: "Khoản vốn đốt tiền cho việc khoanh đất giai đoạn đầu các ngươi không có, nhưng Cẩm Tú có."
"Bước đầu tiên chúng ta phải làm là ta đốt tiền, các ngươi khoanh đất."
Ba người cùng gật đầu.
Tô Bình Nam nở nụ cười hung bạo: "Thứ hai, tốc độ của các ngươi càng nhanh thì ta càng nắm chắc có thể thuyết phục EES (Tổ chức giáo dục Tinh Điều quốc) Tinh Điều quốc hợp tác với chúng ta, nâng cao ngưỡng cửa của ngành này."
"E là rất khó."
Mạnh Hiểu Tuấn xen lời: "EES không chịu, chúng ta đã xin cấp phép sử dụng tài liệu giảng dạy mới biên soạn những ba lần, nhưng bọn hắn đều từ chối. Xin nhờ Tô tổng giúp đỡ chuyện này."
"Yên tâm đi."
Tô Bình Nam dựa vào lưng ghế, chậm rãi phả ra một làn khói xanh: "Phương Đông Mới sẽ nhận được tất cả những quyền lợi các ngươi mong muốn, phía EES sẽ không có vấn đề gì."
"Bởi vì ta sẽ đưa cho bọn hắn một điều kiện không thể từ chối."
Không biết tại sao ba người Mạnh Hiểu Tuấn lại cảm thấy nam nhân này bỗng trở nên lạnh lùng...
…
Sau khi ra ngoài, ba người đồng thời thở phào một hơi.
Vương Dương cắn răng nói: "Ta cứ tưởng khí thế chỉ có trong tiểu thuyết, không ngờ ngoài đời thật sự có. Mẹ kiếp, có lúc ta không nở nổi."
So với Vương Dương, toàn bộ tâm trí của Thành Đông Thanh đều đặt lên trường học.
"Hiểu Tuấn, ngươi nói xem liệu Tô tổng có làm được không? Bên kia bờ đại dương đấy, muốn tác động đến EES e là rất khó."
Hắn lo được lo mất.
Bởi vì ban đầu Phương Đông Mới là do một tay Thành Đông Thanh thành lập, cho nên hắn biết rõ chuyện này khó khăn nhường nào, lại càng biết rõ nếu EES hợp tác thì Phương Đông Mới sẽ lên như diều gặp gió.
"Được chứ."
Mạnh Hiểu Tuấn gật đầu khẳng định. Hắn vĩnh viễn không bao giờ quên cảnh tượng Tô Bình Nam ở New York: "Ta đã nói rồi, hắn là một kiểu người khác, chúng ta tuyệt đối đừng cố gắng dò la hắn sẽ đưa ra điều kiện gì."
"Vì sao?"
Thành Đông Thanh hỏi.
"Bởi vì đó rất có thể là phương thức xử lý thuộc về một thế giới khác, chúng ta không cần biết."
Mạnh Hiểu Tuấn trả lời, ánh mắt loáng thoáng lóe lên nỗi sợ hãi. Hai người còn lại cũng trở nên im lặng lạ thường.
"Lo cho chính mình là được."
Mãi lâu sau Thành Đông Thanh mới ung dung nói một câu.
…
"Rời khỏi Thiên Đô mau!"
Trong lúc Bạch Tùng đang miệt mài sáng tác, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, một bóng người cuốn theo gió rét đi vào, gió thổi mái tóc dài bóng nhẫy do nhiều ngày không tắm gội trở nên rối như tổ quạ.
"Sao thế?"
Bạch Tùng mờ mịt ngẩng đầu lên.
"Lục Viễn của Cẩm Tú đang tìm ngươi."
Đinh Kiến thiếu ba ngón tay, từng là môn sinh của lão gia tử, giận dữ chất vấn: "Ngươi đã làm gì? Có phải ngươi dùng tên thật không?"
"Gì cơ?"
Bạch Tùng vẫn đang đắm chìm trong cốt truyện lộ vẻ ngơ ngác, rõ ràng là hắn không biết tính nghiêm trọng của vấn đề.
"Đại quản gia Lục Viễn của Cẩm Tú thả tin muốn tìm ngươi."
Trên gương mặt tang thương của Đinh Kiến tràn đầy phẫn nộ, hắn nói từng câu từng chữ: "Người ta nói rõ là tìm một người viết sách tên Bạch Tùng, cư trú ở vùng này. Có phải ngươi không nghe lời ta, dùng tên thật việc thật không? Nếu không, bọn hắn sẽ không gióng trống khua chiêng như thế."
"Sao có thể?"
Bạch Tùng bị sắc mặt của Đinh Kiến dọa sợ, vội vàng giải thích: "Ta cố ý gửi bản thảo đến nhà xuất bản ở Huy An, cách Thiên Đô rất xa mà, sao bọn hắn biết được?"
"Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai?"
Đinh Kiến giận dữ trả lời: "Tiểu Hồng Bào thần thông quảng đại, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Bây giờ ngươi phải đi ngay lập tức. Ta không biết những người đó sẽ làm ra chuyện gì."
"Làm sao ngươi biết?"
Bạch Tùng vẫn không tin.
"Ai mà chả có mấy người bạn cũ lăn lộn giang hồ. Chắc là bọn hắn sắp tới rồi đấy."
Đinh Kiến tức gần chết.
Tiểu Hồng Bào trong lời đồn độc ác nham hiểm, có thù tất báo. Hiện tại người thông minh có ai không biết Tiểu Hồng Bào đang liều mạng tẩy trắng.
Viện dưỡng lão, quyên góp tiền hàng năm, đầu tư lớn vào các công trình công ích... những chuyện này không phải giả. Người ta hao tài tốn của như thế, mà một cuốn sách của ngươi lại khiến mọi khổ cực của tập đoàn Cẩm Tú trôi theo dòng nước, Tiểu Hồng Bào hung ác biết chuyện thì chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Bạch Tùng hiểu rõ Tô Bình Nam. Hắn đã thu thập rất nhiều tin tức về đối phương, sao lại không hiểu tính cách của nhân vật chính trong cuốn sách của mình kia chứ. Nghe vậy hắn cũng hoảng, vội vàng đứng dậy thu dọn đồ đạc.
"Rời khỏi đây thì đừng về nữa, cũng đừng viết nữa. Để lắng lại vài năm rồi tính tiếp."
Đinh Kiến sầm mặt nhìn Bạch Tùng luống cuống tay chân.
Khác với Bạch Tùng độc thân, hắn có vợ có con cần phải lo lắng. Mà Bạch Tùng đi phỏng vấn nhiều người như vậy đều do hắn giới thiệu.
Nếu Bạch Tùng bị Cẩm Tú tìm được thì với tính tình của Tiểu Hồng Bào trong lời đồn, khả năng cao là mình sẽ phiền to.
…
"Bạch Tùng có ở đây không?"
Một giọng nữ trong trẻo vang lên khiến hai nam nhân đang thu dọn đồ đạc trong nhà đều khựng lại.
"Ngươi là ai?"
Đinh Kiến đẩy cửa ra, trông thấy một mỹ nữ mặc áo lông trắng thì yên tâm hơn nhiều.
Hắn có kinh nghiệm giang hồ phong phú, biết người này chắc chắn không phải người của Cẩm Tú. Tiểu Hồng Bào như như mặt trời ban trưa ở Thiên Nam, không cần thiết phải chơi trò này.
Nguyễn Tư Thanh giở trò khôn vặt.
Sau khi đọc hết bản thảo, nàng từng gọi điện cho Bạch Tùng một lần. Trong điện thoại, nàng đã biết địa chỉ cụ thể của tác giả này, nhưng ma xui quỷ khiến không nói nhị cữu mình là tổng biên tập, vì vậy nàng may mắn tìm được Bạch Tùng trước tập đoàn Cẩm Tú.
Nhưng dù sao nàng cũng là một nữ hài tử, một mình tới một nơi xa lạ cũng hơi thấp thỏm bất an. Hơn nữa đây là khu phố cũ, hẻm nhỏ phức tạp đến đáng sợ.
Sau khi tìm đến địa chỉ trong điện thoại, nàng mở cổng ra rồi bạo gan hô to. Một nam nhân mặt mày sa sầm, tay phải thiếu ba ngón xuất hiện.