"Ta là người bên nhà xuất bản, có việc tìm Bạch Tùng trao đổi."
Nữ hài luống cuống lấy giấy chứng nhận của mình ra, đưa cho nam nhân đang nhìn mình chòng chọc.
"Ta không quen hắn."
Đinh Kiến xua tay không nhận.
"Ở đây không có người này."
"Ồ."
Nữ hài hờ hững đáp lời, không rời đi ngay mà trầm ngâm quan sát Đinh Kiến, sau đó ánh mắt khóa chặt vào bàn tay khiếm khuyết của hắn.
Mấy giây sau, nữ hài thốt lên đầy kinh ngạc.
"Ta biết ngươi là ai, ngươi là Đinh Lão Oai! Mắt phượng, sống mũi cao, tay phải giống móng heo!"
Nhân vật trong tập một cuốn Thiên Đô ba mươi năm phong vân đột nhiên xuất hiện trong đầu Nguyễn Tư Thanh, nữ hài buột miệng thốt ra cái tên trong sách.
Đinh Kiến sững sờ.
Hắn biết chuyện của mình bị đứa cháu trai không đáng tin cậy kia viết vào sách, nhưng không ngờ đối phương lại đặt cho mình cái tên Đinh Lão Oai.
"Ngươi nhận nhầm người rồi."
Đinh Kiến ngắt lời nữ hài, đang định đuổi nàng đi thì Bạch Tùng ở trong nhà nãy giờ bỗng đi ra ngoài.
"Ngươi tìm ta à?"
"Ừm."
Nguyễn Tư Thanh nhìn người trẻ tuổi để tóc dài trông cực kỳ văn nghệ này, lập tức hưng phấn, thoải mái chìa tay ra: "Ta là Nguyễn Tư Thanh, biên tập viên của nhà xuất bản Thịnh Đại ở Huy An, hân hạnh được gặp ngươi."
Bạch Tùng khách sáo mời Nguyễn Tư Thanh vào nhà. Đinh Kiến đứng bên ngoài, vẻ mặt âm trầm bất định.
Điện thoại đổ chuông.
"Alo?"
Người ở đầu bên kia điện thoại là lão Chu, huynh đệ vào sinh ra tử cùng lăn lộn với hắn ngày xưa, bây giờ vẫn ăn cơm giang hồ.
"Đại Kiến à."
Giọng của lão Chu rất trầm thấp: "Lục Viễn muốn gặp ngươi."
"Lục Viễn muốn gặp ngươi. Lúc đến phải cẩn thận, để ta xem có thể giúp ngươi kéo dài thời gian không."
Câu nói của lão Chu khiến sắc mặt Đinh Kiến - một người đã lâu không nhúng tay vào mấy chuyện hỗn loạn của phường tam giáo cửu lưu - trở nên khó coi, đồng thời cũng cảm thấy ấm lòng.
Người giang hồ càng già thì lá gan càng nhỏ.
Huống chi thời đại thay đổi nhanh chóng, từ lâu đã không còn là thời đại một con dao phay liều mình dũng cảm nữa. Ai ai cũng thay đổi, quy tắc nghĩa khí gì đó đều là chó má, tất cả chỉ có lợi ích trần trụi.
Hiện tại hắn rất ít liên lạc với lão Chu. Lục Viễn tập đoàn Cẩm Tú là con sói của Tiểu Hồng Bào, cực kỳ hung ác. Vậy mà đối phương vẫn nói sẽ giúp mình kéo dài thời gian, điều này khiến Đinh Kiến rất vui.
"Mười lăm phút nữa ta tới."
Đinh Kiến cúp máy, đẩy cửa phòng ra.
…
"À phải rồi, xin lỗi ngươi."
Nguyễn Tư Thanh nghiêm túc xin lỗi: "Tập đoàn Cẩm Tú là nhà đầu tư lớn cho chuyên mục quảng cáo của nhà xuất bản hàng năm, cho nên tổng biên tập không thông qua."
Thấy Bạch Tùng lộ vẻ bừng tỉnh xen lẫn suy sụp tinh thần, nữ hài nổi lòng mến tài, vì vậy vội vàng bổ sung: "Nhưng không cần lo lắng, ta cũng có bạn ở nhà xuất bản khác, có thể giới thiệu giúp ngươi."
Bạch Tùng còn chưa trả lời, Đinh Kiến đã đẩy cửa ra, sắc mặt khó coi.
"Bạch Tùng, đi ngay!"
"Sao vậy?"
Trong lòng Bạch Tùng dấy lên dự cảm không lành. Đây là lần đầu tiên hắn thấy sắc mặt của thúc thúc mình tái mét như thế.
"Không có gì, cút mau!"
Giọng điệu của Đinh Kiến hung ác, lờ mờ lộ ra thần sắc ngày xưa: "Không được viết sách nữa! Nếu ngươi coi ta là thúc của ngươi thì hãy đồng ý điều kiện của ta."
"Bọn hắn... bọn hắn tìm đến rồi sao?"
Bạch Tùng hoảng sợ hỏi.
Đinh Kiến không trả lời, xoay người mở cửa đi ra ngoài, chỉ để lại một câu trong gió: "Nhớ kỹ lời nói của ta."
Bạch Tùng ngây ra như phỗng.
Nguyễn Tư Thanh ở bên cạnh sững sờ, vội vàng nói: "Các ngươi sợ cái gì, ban ngày ban mặt lẽ nào không có vương pháp? Chúng ta có thể báo..."
"Im đi, ngươi chẳng biết gì hết."
Bạch Tùng thay đổi thái độ hòa nhã lúc nãy, hung dữ quát Nguyễn Tư Thanh rồi xoay người nhanh chân đuổi theo.
Dù sao trong người hắn cũng chảy dòng máu của Bạch Vạn Sơn đã từng là nhân vật phong vân nhất Thiên Đô.
Làm người phải có chí khí.
Đây là tư tưởng ông ngoại Bạch Vạn Sơn hun đúc cho Bạch Tùng từ nhỏ tới lớn. Giờ phút này Bạch Tùng quyết định tự mình đối mặt.
..
Hai người đều đi vội, cửa phòng mở toang mặc cho gió lạnh lùa vào phòng.
Nữ hài bị mắng đến ngu người, đứng ngây ra đó vài phút. Đến khi nàng hoàn hồn, trong phòng đã chẳng còn ai.
Nàng cảm thấy mình ở lại thì không hay, vì vậy chậm rì rì đi ra ngoài. Khi Nguyễn Tư Thanh định đóng cửa lại, chồng bảo thảo bị gió thổi phần phật đã thu hút sự chú ý của nàng.
Nguyễn Tư Thanh dừng động tác đóng cửa, chậm rãi đi vào phòng, cầm bản thảo bị gió thổi tán loạn lên.
"Thiên Đô ba mươi năm phong vân, tập hai."
Mấy chữ trên bìa thu hút toàn bộ tâm trí của nữ hài. Nàng nuốt nước miếng, xoay người đóng cửa phòng lại rồi lẳng lặng ngồi xuống, mở bản thảo ra.
"Hôm ấy Mặt Sẹo kể rất nhiều chuyện về Tiểu Hồng Bào. Từ lời kể liên miên không dứt, thậm chí có phần kích động kia, ta lại sững sờ lần nữa.
Từ ngày ấy, ta vô cùng tò mò về nam nhân có biệt danh Tiểu Hồng Bào này.
Tiểu Hồng Bào tên thật là Tô Bình Nam, là người thôn Tô Gia, thị trấn Hắc Thổ, tỉnh Thiên Nam.
Biệt danh của hắn rất máu tanh.
Ta không tài nào tưởng tượng nổi bao nhiêu máu mới có thể nhuộm một chiếc áo trắng thành màu đỏ, càng không thể tưởng tượng được một người hung ác cỡ nào mới có thể không sợ chết như thế.
Càng biết nhiều những câu chuyện liên quan đến hắn, ta càng cảm thấy người này có quá nhiều chuyện phức tạp. Vì vậy ta quyết định sắp xếp lại quá trình hắn quật khởi một cách rõ ràng, sau đó kể lại từng sự kiện từ góc độ của người đứng xem."
Nguyễn Tư Thanh đọc đến đây, lần đầu tiên cảm thấy mình liều lĩnh chạy tới Thiên Đô là một sự lựa chọn chính xác. Nữ hài đổi sang tư thế thoải mái, tiếp tục lật xem.