Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 859 - Chương 859: Trương Đại Ngưu

Chương 859: Trương Đại Ngưu Chương 859: Trương Đại Ngưu

"Ta không thể tìm hiểu về thời niên thiếu của Tô Bình Nam. Mặc dù ta đã từng tới thôn Tô Gia nơi hắn lớn lên, nhưng người nơi này có tình cảm cuồng nhiệt dành cho hắn, cho nên ta thất bại.

Vì vậy ta quyết định kể từ lúc hắn bỏ học thời cấp ba.

Đúng vậy, trình độ học vấn của nam nhân này chỉ là cấp ba.

Ta đã tới phỏng vấn rất nhiều người ở trường trung học số 3 huyện Trường Dương. Lúc ấy rất nhiều người trong số bọn hắn đã bắt đầu làm những công việc khác nhau, nhưng ký ức về chuyện vì sao Tô Bình Nam bỏ học vẫn còn mới mẻ.

Sau khi nghe toàn bộ sự việc, lần đầu tiên ta cảm thấy nam nhân có bề ngoài hung hãn tàn bạo này cất giấu một trái tim lương thiện mà người bình thường khó bì kịp."

"Lương thiện? Cấp ba?"

Nguyễn Tư Thanh là nhân tài tốt nghiệp khoa Trung Văn đại học Vu Nam bĩu môi, bởi vì quá tập trung nên tóc rủ xuống. Nàng thè lưỡi trông rất đáng yêu, ngày càng tò mò.

...

"Tô Bình Nam bị nhà trường đuổi học vào trung tuần tháng năm năm 1990, cách kỳ thi đại học chưa đầy sáu mươi ngày.

Ta đã hỏi chủ nhiệm lớp của Tô Bình Nam về thành tích học tập của hắn. Ông lão đeo kính lão, mái đầu bạc phơ đã cho ta một đáp án rõ ràng.

Tô Bình Nam học tập không tệ, nếu cố gắng trong hai tháng đó thì có thể thi đỗ vào một trường tốt.

Thầy giáo họ Thư kia nói xong còn thở dài, dường như có phần nuối tiếc.

Có lẽ trong lòng hắn, nếu Tô Bình Nam không bị đuổi học thì có lẽ trên thế giới sẽ có thêm một sinh viên đại học xuất sắc, bớt đi một đại ca tung hoành giang hồ.

Nhưng ta không cảm thấy như vậy.

Bởi vì ta biết dòng máu chảy trong xương cốt người này đã định trước hắn sẽ không an phận thủ thường. Ta vẫn còn nhớ ông ngoại từng nói có một số người trời sinh ăn cơm giang hồ.

Tô Bình Nam chắc chắn là loại người đó.

Trước khi biết chân tướng sự việc, ta có rất nhiều suy đoán về nguyên nhân Tô Bình Nam bỏ học, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng nguyên nhân là do bênh vực kẻ yếu.

Hơn nữa đối tượng còn là một thiếu niên hắn không quen biết. Mối liên kết duy nhất giữa hai người là Tô Bình Nam thường xuyên ăn bánh rán ở sạp hàng buổi sáng của mẹ thiếu niên kia.

Có đôi khi chuyện trên đời ly kỳ đến mức khiến người ta kinh ngạc.

Trước khi đọc đoạn này, Nguyễn Tư Thanh chỉ tò mò về nam nhân tên Tiểu Hồng Bào chứ không có nhiều thiện cảm.

Nàng tò mò về xuất thân của hắn. Đối với một nữ hài sống trong gia đình hòa thuận, cuộc sống tràn đầy bình yên hạnh phúc như nàng mà nói, cảm giác kích thích mà bạo lực hắc ám của giai cấp phi pháp mang lại vô cùng mới lạ.

Các sự kiện bạo lực trong bản thảo tập một khiến nữ hài giật mình. Nàng cảm thấy những người này sống quá kỳ dị, chết quá hoang đường, rất ít người khiến nàng tán thưởng.

Nữ hài tiếp tục lật xem.

"Nguyên nhân dẫn đến sự việc là bạo lực học đường. Nguyên nhân rất bình thường, cũng rất đơn giản.

Nhân vật chính dẫn đến sự việc Tô Bình Nam bị đuổi học là Trương Đại Ngưu.

Một cái tên rất bình thường, rất chững chạc.

Người cũng như tên. Trương Đại Ngưu là một hài tử có vẻ ngoài chất phác, đến từ nông thôn. Hắn chăm chỉ và giản dị khác với hài tử ở thị trấn.

Sau khi hắn chuyển trường tới trường trung học số 3 Trường Dương, gặp ai cũng nở nụ cười, dáng vẻ e dè cẩn thận.

Cho dù là như thế vẫn có người ngứa mắt hắn.

Bộ quần áo cũ của hắn và chuyện hắn chỉ biết nói tiếng địa phương bị vô số người chê cười. Thậm chí nữ sinh ngồi cùng bàn với hắn còn nhiều lần nói trước mặt hài tử nông thôn này là mình xui tám kiếp mới ngồi cùng hắn.

Lúc nói những lời này, nữ hài còn bịt mũi.

Ba của Trương Đại Ngưu là công nhân xây dựng, mẹ bày sạp bán bánh rán trên đường để phụ cấp cho gia đình.

Hồi lớp mười hai Tô Bình Nam đã dã tính, có cách kiếm tiền ngoài xã hội, cho nên không hề keo kiệt về mặt tiền bạc.

Tay nghề của mẹ Trương Đại Ngưu không tồi, bánh rán nàng làm rất hợp khẩu vị của Tô Bình Nam, vì vậy mỗi sáng hắn đều mua cho đám Tô Văn Văn lăn lộn với mình mấy cái bánh rán.

Thế là Trương Đại Ngưu trở thành người giao đồ ăn cho Tô Bình Nam hồi đó.

Sáng nào Trương Đại Ngưu cũng dậy sớm mười phút để đến trường, đưa bánh rán đến ký túc xá của Tô Bình Nam. Hài tử nông thôn này rất thật thà chất phác, sợ bánh rán nguội ăn không ngon nên lần nào cũng chạy thục mạng, đầu nhễ nhại mồ hôi gõ cửa phòng, mỉm cười ngây ngô đưa bánh rán cho Tô Bình Nam.

"Mau ăn đi, để nguội không ngon."

Lúc nói chuyện, hai mắt Trương Đại Ngưu sáng ngời.

Chi tiết nhỏ quyết định thái độ.

Mặc dù hai người không nói chuyện với nhau nhiều, nhưng Tô Bình Nam vẫn luôn có ấn tượng tốt về hài tử nông thôn này, vì vậy mới có sự kiện kia.

Chuyện xảy ra bởi vì buổi tổng vệ sinh trong trường.

Trong hồi ức của rất nhiều người chứng kiến, ngày ấy rất ấm áp, gió Đông Nam hiu hiu.

Lãnh đạo phía trên muốn tới thăm trường, nhà trường yêu cầu cả trường phải sạch sẽ không một hạt bụi. Chương trình học của lớp mười một và lớp mười hai rất nặng, vì vậy nhiệm vụ này rơi xuống lớp mười.

Trương Đại Ngưu không lười biếng, làm việc rất nghiêm túc, chẳng mấy chốc hắn đã quét dọn sạch sẽ khu vực mình phụ trách.

Không biết là ai nhờ Trương Đại Ngưu giúp đỡ, hắn cũng vui vẻ đồng ý.

Có lẽ đứa trẻ trung thực này cảm thấy đây là một cách để hòa nhập với tập thể lớp, không bị ghét bỏ.

Hắn giúp hết người này đến người kia suốt hai tiếng, không nghỉ lấy một hơi, dẫn đến một cảnh tượng hết sức kỳ lạ.

Đó là hơn mười học sinh ngồi tám nhảm về Tây Du Ký, Hoắc Nguyên Giáp với gương mặt thoải mái thích ý. Trong khi đó, một thiếu niên sắc mặt đỏ bừng đang làm việc một mình.

Cũng bởi vì hắn quá nghiêm túc, nên đụng vào mấy tảng đá không biết ở đâu ra, tay bị thương.

Máu tươi nhỏ ròng ròng trên bàn tay của hài tử nông thôn này.

Tiếc là dường như không có ai nhìn thấy, kẻ nói chuyện thì vẫn nói chuyện, kẻ đùa giỡn thì vẫn đùa giỡn.

Bình Luận (0)
Comment