Lúc này một nhân vật chính khác của sự việc xuất hiện, là Tống lão sư chủ nhiệm lớp của Trương Đại Ngưu đi tới. Trông thấy cảnh này hắn không có ý kiến gì, chỉ hờ hững nói với cô giáo đi cùng một câu: "Hài tử nông thôn học không giỏi, nhưng làm việc không tệ."
Cô giáo đi cùng kinh ngạc nhìn Tống Kiến Quốc hói đầu ở tuổi trung niên.
"Ngươi không thấy tay hắn bị thương sao?"
Tống Kiến Quốc lắc đầu, tỏ vẻ dửng dưng.
"Hài tử này da dày thịt béo, có nhằm nhò gì."
Cô giáo đi cùng không nhìn nổi nữa, vì vậy bảo Trương Đại Ngưu đang làm việc dừng lại.
"Chỗ này đều do ngươi quét dọn à?"
Cô giáo nhìn sân trường và hỏi.
"Vâng."
Trương Đại Ngưu ngẩng đầu, cười ngây ngô trả lời, để lộ hàm răng trắng tinh. Vết thương trên tay hắn khá sâu, hơn nữa trẻ con máu chảy nhanh, đã rất lâu rồi mà máu vẫn còn chảy, nhỏ từng giọt xuống khoảng sân vừa quét.
"Làm xong việc của ngươi là được. Tay bị thương rồi, mau đi băng bó đi, còn lại để cho bọn hắn làm."
Cô giáo nói xong còn trừng Tống Kiến Quốc đứng bên cạnh không nói gì.
Chắc là cô giáo bất mãn khiến Tống Kiến Quốc tức giận, cũng có lẽ là do hắn khinh thường hài tử nông thôn khắc khổ học tập mỗi ngày nhưng vẫn đội sổ.
Tóm lại là Tống Kiến Quốc lên tiếng, nhưng giọng điệu cực kỳ mất kiên nhẫn.
"Khoe khoang cái gì? Bọn hắn không có tay có chân chắc? Ngươi rảnh thì đọc thêm sách đi, nhìn thành tích nát bét của ngươi ấy, thi không tốt thì ta sẽ báo cho phụ huynh của ngươi."
Trương Đại Ngưu sợ hãi, gật đầu lia lịa.
Trong suy nghĩ đơn thuần của hài tử này, nghe lời giáo viên là lẽ hiển nhiên, gọi phụ huynh là chuyện không dám tưởng tượng.
Hai giáo viên rời đi, Trương Đại Ngưu nhận mấy tờ giấy trắng bạn học đưa cho để bịt vết thương, sau đó định về phòng đọc sách.
Sao lại đọc sách?
Có lẽ hắn cho rằng thứ nhất là mình đã hoàn thành công việc, giáo viên không cho mình giúp đỡ thì mình không cần ở lại.
Thứ hai, Tống lão sư bảo mình về lớp đọc sách, vậy thì mình phải về đọc sách.
Hắn đang định thì thì bị tên lưu manh Trần Ninh trong khối chặn đường.
"Hết chảy máu rồi hả?"
"Hết rồi."
Trương Đại Ngưu thành thật trả lời.
"Vậy thì tiếp tục giúp đỡ đi. Ngươi đã giúp người khác, còn lại phần ta ngươi mặc kệ à? Coi thường ta đúng không?"
Trần Ninh ngoẹo đầu, trông rất hiền lành. Anh trai hắn Trần Cường là đầu gấu nổi tiếng trường trung học số 3, từ lúc vào trường hắn đã bắt đầu phách lối.
"Không được."
Trương Đại Ngưu thành thật không nể mặt, nói ra suy nghĩ thật lòng: "Lão sư bảo ta trở về học tập. Với thái độ này của ngươi, ta cũng không muốn quét dọn giúp ngươi."
Trần Ninh không nén được giận. Hắn luôn tự cho mình là trùm lớp 10A7, vậy mà lại bị một đứa nhà quê từ chối, điều này khiến máu nóng dâng trào.
"Lão sư không quan tâm đâu. Mẹ kiếp, ta hỏi ngươi lại lần nữa, ngươi có giúp không?"
Ánh mắt Trần Ninh trở nên dữ tợn.
Trương Đại Ngưu bị mắng, lúc này hắn rất bướng bỉnh: "Kệ ngươi, ngươi dựa vào đâu mà mắng ta?"
Hắn vừa dứt lời, Trần Ninh đã giáng một cái tát, sự kiện bắt đầu thăng cấp...
Sau cái tát này, hai người lập tức lao vào đánh nhau.
Trương Đại Ngưu là đứa trẻ nông thôn, tuy sợ hãi nhưng rất khỏe. Mà Trần Ninh thì cơ thể gầy yếu. Nhất thời hai người đánh ngang sức.
Tuy nhiên, vết thương trên tay Trương Đại Ngưu lại vỡ ra, dẫn tới trên mặt và trên người Trần Ninh toàn là máu, trông rất đáng sợ. Điều này khiến Trần Ninh cảm thấy mất mặt, giận điên lên.
"Nhìn cái gì, đánh cho ta."
Trần Ninh khác Trương Đại Ngưu, có không ít bạn bè và trợ thủ. Thấy hai người đánh nhau mà Trần Ninh không chiếm được lợi thế, đám người kia lập tức nhập cuộc.
Đấu tay đôi biến thành đánh hội đồng.
Trương Đại Ngưu một mình không địch lại được số đông, đành ôm chặt lấy đầu theo bản năng, không rên một tiếng.
Có điều quá trình ẩu đả không dài, bởi vì lãnh đạo đã tới, nhà trường đến kiểm tra vệ sinh, mấy giáo viên ngăn cản sự việc tiếp diễn.
Ở niên đại này, mấy hài tử đánh nhau chỉ là chuyện nhỏ. Sau khi đỡ Trương Đại Ngưu dậy, thấy hắn chỉ mặt mũi bầm dập, vẫn có thể chạy nhảy, cho nên mọi người không để tâm.
Đương nhiên nếu như không có cách giải quyết của Tống lão sư thì mọi chuyện sẽ không xảy ra.
Học sinh lớp mình đánh nhau trước mặt lãnh đạo, chuyện này khiến Tống Kiến Quốc có ý định cạnh tranh chức chủ nhiệm giáo dục cực kỳ phẫn nộ. Do đó, sau khi sau khi kiểm tra xong, hắn gọi mấy đương sự tới văn phòng.
…
"Bọn hắn bắt nạt ta."
Trương Đại Ngưu mặt mũi bầm dập, dáng vẻ nhếch nhác, bộ quần áo vốn cũ nát dính đầy bùn đất. Tâm trạng hắn rất kích động, nước bọt văng tung tóe.
Tống Kiến Quốc ghét bỏ ngả người ra đằng sau, hung hăng nói ra lý do của mình: "Ta thấy lỗi là tại ngươi, nếu không tại sao Trần Ninh không đánh người khác mà lại đánh ngươi?"
Một đứa trẻ trung thực bị lời nói ngang ngược vô lý của Tống Kiến Quốc làm cho nghẹn họng.
"Học tập không tiến bộ, chỉ giỏi đánh nhau. Ngày mai gọi phụ huynh của ngươi đến đây một chuyến."
Tống Kiến Quốc nói ra chuyện khiến Trương Đại Ngưu sợ nhất. Bởi vì ba của Trương Đại Ngưu là người trung thực, cho rằng giáo viên nói gì cũng đúng. Nếu Trương phụ nghe theo lời của Tống lão sư thì e là sẽ đánh chết hắn.
Tống Kiến Quốc không để ý tới Trương Đại Ngưu ngây ra vì sợ hãi nữa, quay sang nói với Trần Ninh bằng giọng điệu dịu dàng hơn nhiều.
"Trần Ninh, ngươi cũng không đúng. Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, không chỉ học tập tiến bộ mà còn phải đoàn kết với bạn bè. Ngươi nhất định phải giữ vững thành tích của mình, có thời gian thì bảo ba mẹ ngươi mua thêm sách tham khảo cho ngươi ở khu Hải Điện."