Sự việc đến đây là kết thúc.
Trương Đại Ngưu bị gọi phụ huynh, ngoài ra còn phải bồi thường cho Trần Ninh, bởi vì máu của hắn làm bẩn quần áo của đối phương.
Trương Đại Ngưu ngốc nghếch hoàn toàn ngu người luôn. Lúc tan học hắn cản đường chủ nhiệm lớp Tống Kiến Quốc.
"Lão sư, ta sai rồi. Ta sẽ sửa đổi! Ngài đừng gọi ba ta tới trường có được không?"
Trương Đại Ngưu cảm thấy mình rất oan uổng, nước mắt rơi lã chã. Lúc đó có không ít giáo viên nhìn thấy cảnh tượng này.
"Cũng được."
Tống Kiến Quốc chỉ cảm thấy chán ghét đứa trẻ nước mắt nước mũi ròng ròng này. Hắn suy nghĩ vài giây rồi thốt ra câu nói khiến sự việc không thể cứu vãn.
"Ngươi nói xem tại sao Trần Ninh không đánh người khác mà chỉ đánh ngươi? Ngươi nhất định phải tìm ra lỗi sai ở mình. Đi tìm Trần Ninh nhận lỗi đi. Ừm, nếu hắn không cần ngươi đền quần áo thì việc này cho qua."
Tống Kiến Quốc nói xong liền rời đi.
…
Nửa tiếng sau, một tin sốc lan truyền: Trương Đại Ngưu chết rồi, chết ở rạp chiếu phim ngoài trường.
Có rất nhiều phiên bản về cảnh tượng Trương Đại Ngưu tử vong, nhưng ta cho rằng lời kể của ông chủ rạp chiếu phim là chính xác."
Nguyễn Tư Thanh đọc đến đây, bàn tay đang lật giấy bỗng khựng lại.
"Sao không đánh người khác mà chỉ đánh ngươi?"
Nàng cũng từng nghe thấy câu nói này. Tuy câu này không phải nói với nàng, nhưng trong quá trình đọc sách nữ hài nghe thấy câu này không chỉ một lần. Giờ này khắc này nàng mới hiểu câu nói này có lực sát thương lớn nhường nào.
Nguyễn Tư Thanh mở cửa sổ, hít thở bầu không khí lạnh lẽo. Không hiểu sao nàng hơi thương xót cho đứa trẻ tên Trương Đại Ngưu kia.
"Lời kể dưới đây chỉ là tin vỉa hè.
Nửa tiếng sau khi Tống lão sư rời đi, Trương Đại Ngưu cầm một tệ ba hào của mình đi tìm Trần Ninh. Lúc đó Trần Ninh đang xem video với đám huynh đệ của đường ca Trần Cường.
Khi Trương Đại Ngưu dè dặt dâng toàn bộ gia sản, cầu xin đối phương tha thứ cho mình, hắn bị Trần Cường đánh còn ác hơn.
Trận đánh kéo dài rất lâu.
Trong quá trình đó, Trương Đại Ngưu từng chống cự, hắn đấm rụng một cái răng của Trần Ninh, tiếng cười rộn rã khiến sự kiện thăng cấp.
Trần Ninh không nén được giận, cướp lấy con dao lò xo Trần Cường dùng để dọa người, sau đó hung hăng đâm xuống.
Sáu nhát dao.
Mỗi nhát dao đều trúng chỗ hiểm.
Khi mọi người kinh hoảng né xa, Trương Đại Ngưu vẫn còn lảo đảo đứng dậy.
Sau đó, hắn để lại câu nói cuối cùng của mình trên nhân thế.
"Đau quá! Lần này ngươi đừng bắt ta đền quần áo nữa có được không?"
Hắn còn chưa nói xong đã ngã xuống, máu tươi chảy lênh láng. Hài tử chưa một lần ngồi tàu hỏa này đã chấm dứt sinh mệnh của mình.
…
Sự việc ầm ĩ, nhưng Tô Bình Nam không biết chuyện.
Ngày hôm sau, hắn không thấy tiếng gõ cửa quen thuộc, lúc này mới có người nói cho hắn toàn bộ câu chuyện. Lúc đó Tô Bình Nam không tỏ thái độ gì đặc biệt, chẳng qua trong đôi mắt chất chứa cảm xúc phức tạp lóe lên vẻ hung ác.
"Lũ chó má!"
Nguyên nhân khiến hắn can thiệp vào chuyện này là buổi sáng hôm ấy.
Mẹ Trương Đại Ngưu tìm Tống lão sư. Tóc nữ nhân bạc trắng sau một đêm, nàng không tranh cãi ầm ĩ mà chỉ lẳng lặng ngồi trên bậc thang lớp học lúc Trương Đại Ngưu còn sống.
Gió rất lớn, mái tóc hoa râm bay bay trong gió.
"Con trai tài giỏi của ta đâu rồi? Con trai tài giỏi của ta đâu rồi?"
Rõ ràng là nữ nhân không thể chấp nhận sự thật con trai đã mất, chỉ lặp lại câu nói này hết lần này đến lần khác.
Tống Kiến Quốc chạy tới. Mẹ Trương Đại Ngưu dùng hai bàn tay đầy vết chai túm lấy hắn.
"Tống lão sư, con ta có ngoan không? Ngươi phải kiên nhẫn dạy bảo hắn nha! Con ta hiền lành, có thể chịu khổ, hắn có lỗi thì ngươi nói cho hắn biết nên làm thế nào nhé!"
Tống Kiến Quốc lạnh lùng nhìn từ trên cao xuống: "Trương Đại Ngưu đã chết. Con trai ngươi gây chuyện bị người ta đánh chết, ta nói mà hắn không nghe lời. Bây giờ ngươi lập tức rời khỏi đây, đừng ảnh hưởng tới việc học của bọn trẻ."
Các học sinh im lặng, mẹ Trương Đại Ngưu tê liệt ngã xuống.
Tô Bình Nam ở bên cạnh nổi giận.
Hắn nói một câu khiến rất nhiều người nhớ rõ.
"Hôm nay lão tử phải làm cho ra nhẽ!"
Sau đó học sinh được gọi là dã tính nhất trường trung học số 3 Trường Dương này lập tức lao tới không chút do dự...
…
"Nâng nàng đi."
Tống Kiến Quốc nhìn mẹ Trương Đại Ngưu, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét.
Hắn dặn dò xong liền xoay người đi vào phòng học, sau đó nghe thấy đám người hóng chuyện xung quanh hét lên thất thanh.
Tống Kiến Quốc còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã cảm thấy da đầu đau nhói, có người dùng tốc độ cực nhanh túm tóc hắn rồi giật mạnh.
Hắn bất giác ngả người về sau, tiếp đó đòn tấn công của đối phương rơi xuống người hắn như cuồng phong bão táp.
May mà lúc đó Tô Bình Nam vẫn chưa phải là Tô Bình Nam trong tương lai, nếu không rất nhiều người cho rằng Tống Kiến Quốc sẽ bị đánh chết.
Tô Bình Nam ra tay rất tàn nhẫn, hơn nữa hắn cực hận cái tên bày ra dáng vẻ chính nghĩa nhưng thực chất là ngụy quân tử kia, cho nên ra tay không chút lưu tình.
Tống Kiến Quốc ngửa mặt, Tô Bình Nam thúc mạnh khuỷu tay. Mọi người hét lên, bởi vì nghe rõ âm thanh gãy xương mũi.
Máu mũi phun xa.
Cảnh tượng máu me như thế khiến không ít nữ sinh run lẩy bẩy, có người che miệng, thậm chí có người quay mặt đi không dám nhìn tiếp. Nhưng tất cả đều ăn ý lùi về sau một bước.
Chảy máu rồi.
Nhưng Tô Bình Nam không dừng lại, động tác nhanh nhẹn khiến người ta kinh ngạc.
Hình ảnh tiếp theo càng bạo lực hơn.
Ánh mắt hoảng sợ của Tống Kiến Quốc đã đờ ra, hiện tại hắn mới nhìn rõ người đánh mình là ai.
Đứa trẻ nông thôn học lớp 12A2 khiến hắn nhức đầu nhất.
Tô Bình Nam.
Hắn vẫn biết đứa trẻ này rất hung ác, rất dã tính, chưa bao giờ chịu nghe dạy bảo, còn chơi cùng đám người vớ va vớ vẩn ngoài xã hội. Thế nhưng hắn vẫn luôn làm lơ.
Trước giờ hắn chưa từng nghĩ rằng đối phương dám đánh giáo viên trước mặt mọi người.