"Cứu với!"
Lời nói của Tống Kiến Quốc bị đánh ngược vào bụng.
Tô Bình Nam túm tóc Tống Kiến Quốc bằng hai tay, kéo mạnh xuống, sau đó thúc đầu gối chân phải vào miệng Tống Kiến Quốc.
Hai cái răng cửa đẫm máu rơi xuống đất.
Hắn lại dùng lực, tiếp theo là đầu gối chân trái, cực kỳ hung tàn.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Tô Bình Nam không định đánh chết đối phương, hắn đánh tiếp vài cú rồi chậm rãi buông Tống Kiến Quốc đã hôn mê ra.
"Nam ca."
Tô Văn Văn đứng trong đám đông chỉ về phía không xa: "Bảo vệ tới, chạy đi!" Tô Bình Nam nhếch môi, không vội đi ngay. Hắn hung dữ nhổ bọt vào mặt Tống Kiến Quốc rồi thốt ra một câu khiến nhiều giáo viên suy tư.
"Sao ta không đánh người khác mà lại đánh ngươi?"
Tô Bình Nam nói xong mới đi về một hướng khác. Hắn vừa đi vừa ung dung lấy một chiếc khăn trong túi quần ra lau bàn tay dính đầy máu của mình. Bản tính hung hãn lộ ra trong lúc lơ đãng khiến nhiều người hít sâu một hơi.
Khi tới gần đám người vây xem, Tô Bình Nam không nói gì mà chỉ lạnh lùng nhìn.
Trước cái nhìn hung ác của Tô Bình Nam, hắn đi một bước, nam nữ vây xem lùi một bước, chẳng mấy chốc đã nhường ra một lối đi. Sau đó, Tô Bình Nam nhanh chóng biến mất trong tầm mắt mọi người.
Sau ngày đó, Tô Bình Nam không đến trường nữa.
Báo cảnh sát, đuổi học.
Nhà trường phản ứng rất nhanh, quyết định trừng phạt nghiêm khắc. Đương nhiên phần lớn nguyên nhân là do Tô gia chỉ là gia đình nông dân."
"Đánh rất hay!"
Nguyễn Tư Thanh không sùng bái bạo lực, nhưng đọc đến đây nàng không kìm được khen hay. Cuối cùng nàng cũng cảm thấy hả giận thay Trương Đại Ngưu, cơ thể nóng lên vì kích động.
Nữ hài bình tĩnh lại, tiếp tục đọc.
"Khi ta viết những dòng chữ này, ta còn dành thời gian đi thăm mẹ của Trương Đại Ngưu.
Một bà lão quần áo bẩn thỉu đờ đẫn ngồi bên đường chỗ chợ sáng huyện Trường Dương bán kẹo hồ lô tự làm, ánh mắt vô hồn như một người chết.
Nhưng việc kinh doanh của lão nhân này rất tốt.
Chín giờ mỗi ngày sẽ có mấy hán tử mặc vest đen mua hết hàng tồn, sau đó để lại tờ một trăm tệ rồi rời đi.
Mọi người đều biết bọn hắn, nhân viên của Nguyên liệu đá Cẩm Tú. Mà Nguyên liệu đá Cẩm Tú là sản nghiệp của Tô Bình Nam ở Trường Dương. Bắt đầu khi lúc ấy, ta cho rằng Tô Bình Nam rất lương thiện, mặc dù khí thế hung hãn hắn thể hiện ra khiến ta không rét mà run."
…
Trong gió lạnh, Bạch Tùng lẽo đẽo đi theo Đinh Kiến, dù đối phương nói gì hắn cũng chỉ đáp lại một câu.
"Sách là ta viết, việc là ta làm. Vì vậy ta phải đi."
Tuy rằng Đinh Kiến tức giận mắng chửi, nhưng ánh mắt vui mừng đúng lúc bị Bạch Tùng nhìn thấy.
Chàng trai mỉm cười, bước chân càng thêm kiên định.
Chẳng mấy chốc hai người đã tới đích.
Lão Chu bạn của Đinh Kiến mở một xưởng sửa chữa ô tô gần quốc lộ, quy mô không lớn lắm nhưng bên trong có không ít xe, có thể thấy kinh doanh không tệ.
Mặc dù Bạch Tùng chỉ viết vài dòng về Lục Viễn, nhưng hắn chỉ liếc mắt là nhận ra nam nhân với vẻ mặt vô cảm ngồi trong văn phòng chính là đại quản gia của Cẩm Tú.
Khác tưởng tượng của hắn, Lục Viễn đến một mình, không có thuộc hạ tiền hô hậu ủng, chỉ ngồi cô độc ở đó mân mê một điếu xì gà chưa châm lửa.
Lục Viễn ngẩng đầu, ánh mắt hai người giao nhau.
Bạch Tùng vẫn đánh giá cao dũng khí của mình, sống lưng ớn lạnh vì bị ánh mắt hung ác của Lục Viễn nhìn chằm chằm.
Hắn từng nhìn thấy ánh mắt này.
Từ nhỏ hắn đã lớn lên bên cạnh Bạch Vạn Sơn. Bạch lão đại quan hệ rộng, bạn bè khắp nơi. Những năm ấy có không ít mãnh long hỗn thế qua lại thân thiết với Bạch Vạn Sơn, bao gồm cả mấy tên tội phạm khét tiếng toàn quốc.
Có đôi khi ánh mắt bọn hắn sẽ trở nên xa lạ mà đáng sợ như thế.
Bạch Tùng gọi ánh mắt này là máu lạnh và hung hãn.
Nhưng cũng có chỗ khác biệt.
Ánh mắt của Lục Viễn còn sắc bén hơn những người kia, thậm chí Bạch Tùng cảm thấy ánh mắt của đám ác nhân kia trở nên dịu dàng như làn nước mùa thu.
"Ngươi là Bạch Tùng?"
Lục Viễn nhếch môi cười, để lộ hàm răng: "Ta là Lục Viễn, Lục Viễn của Cẩm Tú."
Khí thế trên người nam nhân khiến Bạch Tùng ngây người.
Đinh Kiến ở bên cạnh kín đáo đụng vào sau hông hắn, hắn mới tỉnh táo lại, sau đó gật đầu như gà mổ thóc: "Chào giám đốc Lục, ta là Bạch Tùng."
"Thú vị đấy."
Lục Viễn nhún vai, ánh mắt dịu đi: "Lão đại nói trước giờ hắn chưa từng muốn trở thành nhân vật chính của một cuốn sách. Ta muốn hỏi ngươi lấy đâu ra dũng khí?"
Lục Viễn nói xong, bầu không khí chợt đóng băng...
"Ai cho ngươi lá gan?"
Lục Viễn lạnh lùng hỏi.
Hắn vừa dứt lời, Đinh Kiến bên cạnh Bạch Tùng lập tức cứng đờ cả người, rõ ràng là đối phương khiến hắn cảm thấy cực kỳ căng thẳng.
"Không có ai."
Bạch Tùng cũng không thoải mái. Hắn căng thẳng nuốt nước bọt, sắp xếp lại ngôn từ rồi mới nói tiếp: "Ta chỉ muốn viết lại câu chuyện khiến ta dâng trào cảm xúc mà thôi."
Lục Viễn sửng sốt khi nghe thấy câu trả lời đậm chất văn nghệ này.
Từ biểu cảm và giọng điệu của chàng trai trước mặt, Lục Viễn có thể kết luận đối phương nói thật.
Thật ra ý định ban đầu của hắn là tìm ra kẻ đứng sau cố ý bôi nhọ Cẩm Tú, hoàn toàn không ngờ mình lại nhận được một câu trả lời như thế.
"Viết bao nhiêu rồi? Đã viết những gì?"
Lục Viễn hỏi tiếp.
"Viết ba tập, đang việt tập bốn."
Bạch Tùng trả lời rất thành thật: "Đa số nội dung đều là nghe người khác kể lại, sau đó ta cũng đi hỏi thăm một số người."
Lục Viễn bắt chước dáng vẻ của Tô Bình Nam gõ bàn. Nếu sự việc không như hắn phỏng đoán, vậy thì hơi khó giải quyết.
Tập đoàn Cẩm Tú không phải thế lực phi pháp ngang ngược, không thể động tí là khiến người ta biến mất, nhưng ai mà biết được cuốn sách này sẽ gây nên sóng gió gì.
Lục Viễn hơi khó xử.
Chẳng may thả tên này ra, hắn lại đâu đóng đấy, phát bệnh văn vẻ đổi một cái tên khác tiếp tục sáng tác, sách rơi vào tay một số kẻ chắc chắn sẽ gây ra những rắc rối không cần thiết.