Lục Viễn không nói gì, không ai dám lên tiếng.
Bạch Tùng thấp thỏm đứng bên cạnh, thần kinh căng như dây cung, sắc mặt trắng bệch.
Nhìn Lục Viễn cường thế như vậy, hắn không tài nào tưởng tượng nổi Tô Bình Nam có thể khiến đối phương tình nguyện cúi đầu nghe lệnh rốt cuộc là nam nhân như thế nào.
Càng không hiểu thì hắn càng cảm thấy mình miêu tả Tiểu Hồng Bào quá sơ sài.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh.
Tất cả mọi người đang chờ Lục Viễn ra quyết định cuối cùng. Thậm chí Đinh Kiến còn cũng không dám thở mạnh vì sợ chọc giận đối phương.
Hắn là người từng trải, đương nhiên nhìn ra ánh mắt Lục Viễn tuy lạnh lùng nhưng không có sát ý, cho nên hắn yên tâm hơn nhiều.
Điện thoại đổ chuông.
Trong phòng yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, vì vậy Lục Viễn đã che điện thoại rất kín nhưng vẫn có một số từ lọt vào tai Bạch Tùng.
"Tìm thấy người chưa?"
Giọng nam trầm khàn, âm sắc rất dày.
"Tìm thấy rồi, là một thanh niên văn nghệ..."
Lục Viễn đứng dậy, dáng vẻ rất cung kính.
Bạch Tùng và Đinh Kiến đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt không giấu được vẻ tò mò và sợ hãi.
Người có thể khiến người khác cung kính qua điện thoại như thế, thân phận đã rõ.
Tô Bình Nam.
"Vâng, ta hiểu rồi."
Lục Viễn cúp máy, sau đó nhìn Bạch Tùng với ánh mắt như cười như không: "Ngươi rất may mắn, lão đại đã đọc bản thảo của ngươi. Hắn muốn gặp ngươi."
Ầm!
Nỗi sợ hãi bị Bạch Tùng ném ra sau đầu. Sau khi viết sách hắn hơi tẩu hỏa nhập ma, rất nhập vai vào Tô Bình Nam. Khi nghe nói Tô Bình Nam muốn gặp mình, chẳng những hắn không sợ hãi, mà trái lại còn hưng phấn.
"Khi nào?"
Giọng Bạch Tùng run run, ít nhiều gì cũng khiến Lục Viễn cảm thấy kỳ lạ.
"Hai ngày sau, Tô tổng về Thiên Đô."
Lục Viễn đứng dậy, giọng điệu khách khí hơn nhiều: "Hai ngày sau phiền tác giả Bạch đi với ta một chuyến."
...
Nguyễn Tư Thanh vẫn say sưa đọc bản thảo.
"Trong chuyện Tống Kiến Quốc, có lẽ rất nhiều người ghét sự tàn nhẫn của Tô Bình Nam, nhưng ta không cho là như thế.
Có đôi khi hành vi nhìn như ngay thẳng hoặc là tự cho là việc đúng đắn còn gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn cố ý làm xằng làm bậy. Bởi vì bọn hắn cho rằng mình làm đúng, vì vậy còn gây ra tổn thương lớn hơn.
Vô số lần ta từng nghĩ nếu như không xảy ra chuyện đó, liệu cuộc đời của Tô Bình Nam sẽ như thế nào?
Phải chăng trên thế giới sẽ thiếu đi một nam nhi giang hồ tung hoành thiết huyết, nhiều thêm một dân văn phòng cần cù chịu khó?
Ta không thể nào biết được câu trả lời, nhưng ta khẳng định là hành động của Tống lão sư đã đẩy Tô Bình Nam - một học sinh còn ngồi trên ghế nhà trường - ra ngoài biển rộng.
Tô gia không có tiền bồi thường, Tô Bình Nam ngồi tù ba tháng. Sau khi ra tù, lưng hắn có thêm hình xăm rồng đen...
Đồng thời, phía sau hắn có thêm một người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi này tên là Dương Thiên Lý.
Tạm thời chúng ta không đề cập đến câu chuyện của tên liều mạng trời sinh Dương Thiên Lý này.
Trước tiên nói về hình xăm sau lưng Tô Bình Nam. Hiện tại có rất ít người nhìn thấy nó, bởi vì Tô Bình Nam đã thay da đổi thịt, lúc nào cũng mặc vest đi giày da, áo quần bảnh bao.
Chắc hẳn cũng có người biết hình dạng cụ thể của hình xăm hung hãn kia, tiếc là ta không có cơ hội nhìn thấy."
"Có hình xăm à, không biết trông ra sao nhỉ?"
Lời tự bạch của tác giả khiến Nguyễn Tư Thanh ngẩn ngơ. Nàng lẩm bẩm một câu rồi đọc tiếp.
"Ta cố gắng tìm bạn cùng phòng giam của Tô Bình Nam, nhưng tiếc là bởi vì nguyên nhân thời gian nên ta không tìm được những người đó. Vì thế ta chỉ đành bỏ qua những chuyện hắn đã trải qua những gì trong trại giam, tại sao quen biết Dương Thiên Lý.
…
Khi Tô Bình Nam xuất hiện trước mặt mọi người lần nữa, việc đầu tiên hắn làm là tìm đến Tống Kiến Quốc vừa lành vết thương, đang dạy học trên lớp.
Đó là một buổi chiều tà.
Mùa đông, rất lạnh, tuyết lớn.
Giờ tan học buổi chiều.
Sau khi tan học, các học sinh trường trung học số 3 Trường Dương thường túm năm tụm ba kéo nhau ra cổng trường, tiếng người ồn ã, thỉnh thoảng lại có thiếu niên trêu chọc đuổi bắt nhau, bầu không khí vui vẻ mà tốt đẹp.
Không biết là tiếng hét của ai vang lên đầu tiên.
Nhóm người đi ra cổng trường đầu tiên bắt đầu lùi lại trong tâm trạng hoảng sợ, những người phía sau còn không ngừng chen lên trước, cổng trường trở nên hỗn loạn.
Chẳng mấy chốc các học sinh đã biết phía trước xảy ra chuyện gì, bầu không khí như đóng băng.
Bên ngoài cổng trường, ba mươi mấy người trẻ tuổi kiệt ngạo xếp thành một hàng đứng trên đường, chặn kín cổng trường.
Người trẻ tuổi cầm đầu mang vẻ mặt âm trầm, hung dữ.
Rất nhiều học sinh nhận ra người trẻ tuổi cầm đầu này là ai.
Tô Bình Nam cất lời: "Ta chỉ tìm Tống Kiến Quốc, không phải gây chuyện, ta muốn hỏi một đạo lý."
Đám đông xôn xao.
Tô Bình Nam thời kỳ này đã bộc lộ năng lực như cá gặp nước trong xã hội tàn khốc phức tạp này.
Hắn đã học được cách mượn sức.
Lúc này bên cạnh hắn không chỉ có Dương Thiên Lý cầm tuýp sắt, mà còn một người nữa là Tiểu Nhị Quân nổi tiếng Trường Dương.
Tiểu Nhị Quân nổi tiếng là liều mạng, may mà hắn có người ba tốt là cảnh sát Trường Dương tên Lý Kim Học, cho nên hắn mới may mắn thoát khỏi mấy vụ lùm xùm kia. Mặc dù không biết hai người bọn hắn chơi với nhau từ bao giờ, nhưng rõ ràng là Tô Bình Nam lợi dụng người này để ngăn cản những kẻ tùy tiện nhúng tay, cắt ngang kế hoạch của hắn.