"Ta không gây chuyện."
Bảo vệ trường học căng thẳng như gặp đại địch.
Lão Lưu vẫn luôn có quan hệ tốt với Tô Bình Nam bị đẩy ra ngoài. Hắn vừa mới đi tới trước mặt Tô Bình Nam thì nghe thấy thiếu niên nói một câu "ta đến để hỏi đạo lý".
Lão Lưu cười làm lành, đang định hỏi đạo lý gì thì một giáo viên trẻ tuổi đi tới.
Người này là sinh viên đại học vừa được phân công tới đây, rõ ràng là hắn không biết mấy người trẻ tuổi ngang ngược kiệt ngạo này.
Giáo viên trẻ nói rất to: "Có chuyện gì thì ta có thể giúp ngươi phản ánh, xin các ngươi đừng đứng chặn cổng trường nữa. Giờ là lúc tan học, rất ảnh hưởng tới mọi người."
"Ồ!"
Tô Bình Nam hờ hững đáp lời, mắt híp lại, ánh mắt hung ác tàn nhẫn: "Ngươi giúp ta tìm Tống Kiến Quốc ra đây, ta hỏi hắn mấy câu rồi đi."
"Hắn không ở trường, các ngươi có thể về rồi đấy."
Giáo viên trẻ tuổi trả lời rất nhanh, giọng điệu chẳng có chút thành ý nào.
"Ta nghe nói hắn ở trường học."
Tô Bình Nam nói chắc như đinh đóng cột: "Không thì ta sẽ không tới."
Có thể nói Tô Bình Nam thời kỳ này giống rất nhiều thanh niên mới vào xã hội, nóng nảy và dễ tức giận. Hắn nhấn mạnh hai lần liên tiếp, nhưng lại thấy giáo viên trẻ tuổi kia vẫn bày ra dáng vẻ ngươi không dám làm gì ta, hắn lập tức nổi giận.
"Xử hắn!"
Tô Bình Nam chỉ vào giáo viên trẻ tuổi phía đối diện, giận dữ hét lên.
Dương Thiên Lý lập tức hành động.
Chàng trai vẫn luôn đi theo Tô Bình Nam từ khi ra tù này hung dữ như một con sói hoang.
Hắn giơ tuýp sắt, xông lên không chút do dự.
Giáo viên trẻ kia sợ ngây người, có lẽ trong suốt hơn hai mươi năm cuộc đời hắn chưa từng nghĩ tới có một loại người không coi tính mạng của người khác ra gì.
Đầu tiên hắn đờ ra, sắc mặt lập tức tái mét. Sau đó hắn hoàn hồn, không kìm được tiếng thét chói tai, xoay người chạy về phía sau.
Trong lúc chạy bán sống bán chết, hắn còn khom người theo bản năng, cũng chính hành động này đã cứu mạng hắn.
Tuýp sắt sắc nhọn kèm theo tiếng gió vun vút sượt qua gáy hắn, sau đó cắm phập vào nền xi măng, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc cùng với vô số tia lửa và vụn xi măng bắn lên.
Giáo viên trẻ tuổi quay đầu lại, phát ra tiếng hét xen lẫn tiếng khóc từ tận linh hồn, toàn thân bủn rủn, cứ thế ngã sõng soài ra đất.
Sau đó, hắn vừa khóc vừa lảo đảo bò dậy, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi sân trường. Tô Bình Nam kéo Dương Thiên Lý còn định tiếp tục lại.
"Được rồi."
Tô Bình Nam vừa dứt lời, Dương Thiên Lý lập tức ngoan ngoãn như một đứa trẻ, thu lại khí thế tàn bạo và hung ác, ngoan ngoãn đứng sau lưng hắn.
"Tiểu Tô, cần... cần gì phải vậy..."
Lão Lưu tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, cổ họng khô khốc: "Ngươi tìm lão Tống làm chi?"
"Ta đánh người, nhà trường đuổi học ta cũng có lý."
Tô Bình Nam lấy ra một gói Hồng Tháp Sơn bốn tệ, đưa cho lão Lưu một điếu và châm lửa cho đối phương, sau đó mới chậm rãi cất lời: "Nhưng Tống Kiến Quốc cứ luôn miệng nói Trương Đại Ngưu xấu tính giống ta nên mới bị đánh chết, câu này khiến ta ghê tởm."
"Vì chuyện này à?"
Lão Lưu không hiểu tại sao Tô Bình Nam lại vì một chuyện không đâu mà đến trường gây ầm ĩ như vậy.
"Chính là vì chuyện này."
Tiểu Hồng Bào thời kỳ này còn lâu mới có sự gian xảo trong tương lai, hắn rất hung ác và thẳng thắn.
"Mẹ của Đại Ngưu khóc sắp mù luôn, vậy mà Tống Kiến Quốc ngày ngày đổi trắng thay đen, ta muốn hỏi xem đó là đạo lý gì, như vậy thì ta mới thấy thoải mái.
Nói rồi Tô Bình Nam chỉ vào đầu mình: "Trong này cũng cần thông suốt."
Bởi vì là bản thảo nên hình thức không chính quy. Bên dưới có chú giải của tác giả Bạch Tùng, nữ hài đọc rất nghiêm túc.
"Khi viết đến đây, ta đã mê mang rất lâu, sau đó ta hiểu ra ai cũng dần thay đổi. Tô Bình Nam thời kỳ này mới chỉ là một thiếu niên, trái tim hắn hướng tới sự thiện lương đơn thuần, vì vậy hắn mới làm ra cái chuyện mà nhiều người cho là không cần thiết, tốn công phí sức lại không được cảm ơn này.
"Hình như cũng có lý."
Nữ hài chống cằm, đôi mắt như làn nước mùa thu khẽ chớp. Hình tượng của Tô Bình Nam càng ngày càng sống động trong lòng nàng.
...
Cảnh sát đã nhận được báo án, nhưng Tiểu Nhị Quân đã đánh tiếng nên bọn hắn không đến ngay mà chỉ đứng đằng xa, cảnh giác quan sát tất thảy.
Tống Kiến Quốc nghe tin ban ngành liên quan đã đến hiện trường, bèn dốc hết can đảm đi ra, có điều hắn đi cùng lãnh đạo nhà trường.
Đoạn đối thoại dưới đây khiến rất nhiều người chấn động.
"Tống lão sư, ta sẽ không đánh ngươi nữa đâu."
Tô Bình Nam nhếch mép: "Thứ nhất, ta cảm thấy không cần thiết. Thứ hai là bởi vì ta đã trả giá."
Tống Kiến Quốc sầm mặt gật đầu.
"Ta chỉ hỏi một đạo lý. Ngươi có biết là có những lời nói phải chịu trách nhiệm hay không?"
"Đương nhiên ta sẽ chịu trách nhiệm cho lời nói của mình."
Ánh mắt Tống Kiến Quốc hơi hoảng hốt bất định, không dám nhìn thẳng vào thiếu niên sắc bén như đao.
"Ngươi gặp ai cũng bảo Trương Đại Ngưu gieo gió gặt bão, là con sâu làm rầu nồi canh, chết sớm coi như bớt đi một tai họa, có đúng không?"
Giọng nói của Tô Bình Nam cực kỳ lạnh lùng: "Ta đã nghe ngóng rõ ràng, ngươi dám nói dối một câu thì ta xử ngươi tàn phế luôn. Ta nói được làm được."
Lãnh đạo nhà trường ở bên cạnh hé miệng, nhưng bị ánh mắt hung dữ như sói của Tô Bình Nam ép phải ngậm lại.
"Đúng, ta từng nói."
Tống Kiến Quốc sợ hãi gật đầu, giọng điệu cay đắng.
"Lý do là gì? Đạo lý gì?"
Tô Bình Nam ngậm thuốc lá, trong mắt chỉ toàn là vẻ ngông cuồng coi thường tất cả.
"Hắn không gây chuyện thì sao lại chết được."
Tống Kiến Quốc hét lên: "Tại sao không giết người khác mà lại giết hắn? Còn không phải tại hắn gây chuyện thị phi hay sao?"