Bốp!
Một cái tát vang dội khiến Tống Kiến Quốc im bặt.
"Cùng một đạo lý, nói cho ta."
Ánh mắt Tô Bình Nam rất sáng, lóe lên vẻ điên cuồng mà người khác không hiểu nổi.
"Bây giờ ngươi hãy nói với phó hiệu trưởng Sử bên cạnh ngươi là ta đánh ngươi."
Ánh mắt Tống Kiến Quốc tràn đầy hoảng hốt. Hắn vô cùng xấu hổ vì bị ăn tát trước mặt đám đông, nhưng sự điên cuồng của thiếu niên trước mặt lại khiến hắn không dám bộc lộ sự bất mãn của mình.
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Ta yêu cầu ngươi nói với phó hiệu trưởng Sử bên cạnh là có người đánh ngươi."
Tô Bình Nam cắn điếu thuốc, gằn từng câu từng chữ: "Bây giờ, ngay lập tức!"
Tống Kiến Quốc bị ánh mắt điên cuồng của Tô Bình Nam dọa sợ, do dự vài giây rồi xoay người nói: "Phó hiệu trưởng Sử, có người đánh ta."
"Phó hiệu trưởng Sử, có người đánh ta."
Nghe một người đàn ông bốn mươi tuổi tố cáo bằng giọng điệu như trẻ con, phó hiệu trưởng Sử Viên ở bên cạnh không hề cảm thấy buồn cười, mà lộ vẻ bất đắc dĩ, trong lòng điên cuồng mắng hiệu trưởng Vương Ba sai mình ra ngoài cùng Tống Kiến Quốc. Hắn dạy học mấy chục năm, kiểu học sinh nào chưa từng gặp chứ.
Có thể nhìn ra trạng thái điên cuồng của Tô Bình Nam dưới vỏ bọc bình tĩnh. Phải biết là hài tử độ tuổi này dám giết người đấy! Hiện tại ý nghĩ duy nhất trong đầu Sử Viên là mau chóng bắt những tên giang hồ này lại thì mọi chuyện mới an lành.
"Ồ, ta biết rồi."
Phó hiệu trưởng Sử còn đang suy nghĩ miên man thì thấy Tô Bình Nam đánh mắt nhìn sang, bèn lơ đãng đáp lại một câu.
"Trả lời sai rồi."
Tô Bình Nam đến gần Sử Viên, giọng điệu nghiêm túc: "Câu trả lời chính xác phải là tại sao không đánh người khác mà lại đánh ngươi."
Sử Viên nhìn ánh mắt phát ra tín hiệu nguy hiểm của Tô Bình Nam, rồi lại nhìn đám Dương Thiên Lý âm trầm hung ác như lũ sói sau lưng đối phương, trong lòng thầm đưa ra một lý do thuyết phục mình.
Thôi vậy, mình thuận theo đối phương là để mau chóng kết thúc chuyện này.
"Tại sao không đánh người khác mà lại đánh ngươi?"
Phó hiệu trưởng Sử cất giọng kỳ lạ, Tống Kiến Quốc mắt chữ A mồm chữ O, học sinh hóng chuyện xôn xao.
"Thì ra là đạo lý này. Ta hiểu rồi!"
Tô Bình Nam cười rất vui vẻ, nghiêm túc nhìn Tống Kiến Quốc không dám ho he như nhìn một tên hề, sau đó lại nhìn phó hiệu trưởng sắc mặt thoắt trắng thoắt xanh.
"Trương Đại Ngưu kính trọng nghe lời các ngươi, nhưng các ngươi coi hắn như một con chó. Lão tử hỗn láo với các ngươi, nhưng các ngươi không dám ho he gì.
"Thì ra là đạo lý này."
Nam nhân thở dài lắc đầu rồi xoay người đi, để lại một đám đông ngơ ngác không biết rốt cuộc hắn nổi điên cái gì.
Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Từ sau ngày ấy, Tô Bình Nam đã thay đổi.
Phong cách làm việc của hắn ngày càng tàn nhẫn, khoảng thời gian ấy hắn có một câu cửa miệng.
"Nếu muốn đứng vững, không có cửa cũng không có đường thì phải tàn nhẫn."
Không lâu sau, chàng trai đầy dã tâm và cũng đủ năng lực này tìm được cơ hội phát tài đầu tiên khi lăn lộn giang hồ ở huyện Trường Dương.
Tô Bình Nam để mắt đến chợ nông sản huyện Trường Dương.
Nếu không phải ta viết về nhân vật này, thì dù đánh chết ta cũng không ngờ mối làm ăn đầu tiên của Tô Bình Nam chủ tịch tập đoàn Cẩm Tú như mặt trời ban trưa không phải vất vả buôn bán ở Ô thành, mà là giết lợn.
Đúng vậy, ngươi không nhìn nhầm đâu, Tiểu Hồng Bào từng giết lợn."
Trong từng dòng chữ của Bạch Tùng đều bộc lộ cảm xúc khó tin khiến nữ hài đang đọc bản thảo che miệng cười khẽ.
…
Ra ngoài, lên xe.
Xe là Mercedes-Benz, ghế ngồi được làm bằng da thật và nội thất xa hoa trong xe khiến Bạch Tùng hơi câu nệ.
Lục Viễn vẫn luôn im lặng.
Sau khi xe chạy được mấy phút, Bạch Tùng không nhịn được hỏi.
"Giám đốc Lục, chúng ta phải đi đâu?"
Lục Viễn ngẩng đầu lên: "Lão đại của ta chưa từng gặp ngươi. Ngươi là khách, chúng ta đã sắp xếp phòng ở Cẩm Tú Sơn Trang."
"Hix."
Bạch Tùng ngượng ngùng nói cảm ơn.
Cẩm Tú Sơn Trang mang bầu không khí thanh nhã, trang trí cực kỳ xa hoa, tất nhiên giá cả cũng cực kỳ cao, ít nhất cũng khiến Bạch Tùng thụ sủng nhược kinh.
"Bản thảo còn lại của ngươi ở đâu?"
Lục Viễn hỏi.
"Ở nhà."
Đến tận lúc này Bạch Tùng mới chợt nhớ ra hình như mình bỏ lại một nữ biên tập viên trong ổ chó của mình.
"Đi lấy về đây."
Lục Viễn ra hiệu cho tài xế quay đầu xe.
"Lão đại rất muốn xem rốt cuộc ngươi miêu tả hắn như thế nào."
…
Cùng lúc đó, ở Bổng Tử quốc bên kia bờ đại dương.
"Bữa tiệc kết thúc lúc mười hai giờ, hội trưởng Thạch sẽ một mình đón xe từ Chungmuro trở về, đây là cơ hội. Trưởng phòng Khương, ngươi có muốn thực hiện theo kế hoạch của ta hay không, quyền chủ động nằm trong tay ngươi."
Lý Tử Thành nói rất nhanh, không đợi đối phương trả lời đã cúp máy.
Thông báo hành trình cụ thể của hội trưởng Thạch là liều thuốc mạnh cuối cùng.
Hắn biết rõ mặc dù trưởng phòng Khương vẫn luôn tỏ ra do dự, nhưng thật ra vị lãnh đạo to gan liều lĩnh này của hắn đã động lòng từ lâu. Người Hạ quốc tên Vạn Thu Sinh kia phân tích điểm này rất thấu đáo, từ mấy câu hỏi trong lần gặp trước có thể thấy manh mối.
Huống chi chuyện này cực kỳ nguy hiểm, cho dù trưởng phòng Khương tiến hành cũng tuyệt đối không cho hắn biết. Vì vậy hắn không chờ đối phương đưa ra câu trả lời cụ thể, dù sao kết quả sẽ cho hắn biết tất cả.