Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 867 - Chương 867: Vị Trí Hội Trưởng Sẽ Rơi Vào Tay Ai

Chương 867: Vị trí hội trưởng sẽ rơi vào tay ai Chương 867: Vị trí hội trưởng sẽ rơi vào tay ai

"Nói đi, làm gì?"

Tô Bình Nam vừa nói vừa đẩy Dương Thiên Lý ra. Tên này tưởng hai người nảy sinh mâu thuẫn, xông đến như hung thần ác sát.

"Ngươi đi xem phim đi."

Tô Bình Nam nhức đầu, đuổi Dương Thiên Lý đứng sau Đại Bình, rục rịch muốn đánh nhau đi.

Huynh đệ này của hắn cái gì cũng tốt, chẳng qua là quá thẳng tính. Mấy ngày nay, vì tính cách này mà Dương Thiên Lý xảy ra xung đột với người khác không ít lần. Đại Bình biết đến tên tuổi của Tô Bình Nam cũng có một nửa công lao của Dương Thiên Lý.

"Giết lợn."

Đại Bình ra vẻ thần bí, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, cứ như là đang nghiên cứu vụ làm ăn lớn nào đó.

"Gì cơ?"

Tô Bình Nam không tin vào tai mình: "Giết lợn để ngươi đi bán cho người ta, việc này mà kiếm được tiền á? Không làm!"

"Không phải chúng ta tự giết."

Đại Bình rất kiên nhẫn, kéo Tô Bình Nam ra một góc.

"Ngươi biết lò mổ lớn ở đầu phố Nam không? Cữu cữu ta mở đấy."

Đại Bình nói câu này với vẻ mặt tự hào mà Tô Bình Nam không hiểu nổi, như thể đang giới thiệu nhân vật lớn nào.

"Nói tiếp đi."

Tô Bình Nam day mũi nhẫn nhịn. Ví tiền bên hông quyết định độ nóng nảy của hắn, nếu không thì có lẽ tên này đã bị hắn ném ra ngoài rồi.

"Còn không phải tại dịch cúm lợn sao? Trên huyện quy định bắt buộc phải đến lò mổ chính quy, không cho phép tư nhân giết lợn."

"Chuyện này liên quan gì đến chúng ta?"

Giọng nói của Tô Bình Nam đã hơi mất kiên nhẫn: "Nói trọng điểm đi."

"Nhìn này."

Đại Bình lấy ra một tờ giấy trong túi công văn cũ rích kia.

Một loạt dấu đỏ trên đó khiến Tô Bình Nam hoa hết cả mắt.

"Giấy phép phòng dịch."

Đại Bình như mở ra một thế giới mới cho Tô Bình Nam: "Ngươi giỏi đánh nhau, bọn hắn sợ ngươi. Như vậy bọn hắn phải đưa lợn đến lò mổ, đây là tiền cả đấy."

"Sợ ta là có tiền á?"

Câu nói này mở ra cánh cửa một thế giới mới cho Tô Bình Nam.

"Ta làm."

Thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí.

Lúc này Tô Bình Nam vẫn còn non nớt không biết rằng nếu như Đại Bình có thể giải quyết thì tại sao phải thuê hắn. Phải biết là đám đồ tể cầm dao mổ lợn không có ai là người hiền lành.

"Giết lợn à?"

Nữ hài cảm thán một câu. Khi nàng định lật sang trang tiếp theo thì cửa mở ra.

Bạch Tùng và một nam nhân mặc vest đen đi vào.

"Là những thứ này à?"

Lục Viễn không để ý tới Nguyễn Tư Thanh trong phòng, mà chỉ vào bản thảo và hỏi.

"Phải."

Bạch Tùng gật đầu.

"Mang đi."

Lục Viễn nhíu mày nhìn Nguyễn Tư Thanh giấu bản thảo ra sau lưng như gà mẹ bảo vệ gà con: "Ai đây?"

Phòng của Cẩm Tú Sơn Trang rất xa hoa.

Mãi cho đến khi sắp xếp chỗ ở xong xuôi, Nguyễn Tư Thanh mới nhận ra mình đã mơ mơ hồ hồ đi theo tên Lục Viễn gì đó đến đây.

"Không ngờ quan hệ giữa cữu cữu và tập đoàn Cẩm Tú lại tốt như vậy!"

Nữ hài quan sát xung quanh, khẽ le lưỡi.

Nàng vốn định ngoan ngoãn giao ra bản thảo, nhưng vẫn không cam lòng, bèn mặt dày mày dạn năn nỉ vài câu. Vốn dĩ Nguyễn Tư Thanh không ôm hi vọng gì, nhưng sau khi nàng nói ra cữu cữu ruột là tổng biên tập của tòa soạn Văn hóa Thịnh Đại, nam nhân tên Lục Viễn kia lại lộ vẻ mặt kỳ lạ.

Lục Viễn cực kỳ nhức đầu với những người làm công tác văn hóa.

Ban đầu hắn định lấy bản thảo rồi đi luôn, nhưng khi biết nữ hài này là cháu gái bên ngoại của tổng biên tập Vương nhà xuất bản Thịnh Đại, hắn phải có trách nhiệm.

Tập đoàn Cẩm Tú đã nhận ân tình của tổng biên tập Vương.

Vì vậy mới có chuyện nữ hài đi theo đến đây.

Sau khi thu xếp cho hai người xong xuôi, Lục Viễn mang theo bản thảo rời đi. Hắn chỉ có một yêu cầu dành cho hai người kia, đó là không được ra khỏi Cẩm Tú Sơn Trang.

Bữa tối rất phong phú.

Bạch Tùng đã lấy lại tinh thần, nhưng rõ ràng là hắn lại đờ ra. Nguyễn Tư Thanh ở bên cạnh thì vô tư hơn nhiều.

Món ăn của Cẩm Tú Sơn Trang rất ngon. Nữ hài rất đói, sau khi ăn ngấu nghiến hồi lâu, nàng thỏa mãn vỗ bụng, lúc này mới nhìn Bạch Tùng ôm tâm sự nặng nề.

"Đây cũng là sản nghiệp của Tiểu Hồng Bào hả?"

Nữ hài hỏi với vẻ mặt thán phục.

Bạch Tùng nhìn nữ biên tập viên trên mặt viết đầy mấy chữ "không biết không sợ" này, sau đó gật đầu.

"À phải rồi, ta không được đọc bản thảo nữa, ngươi kể cho ta nghe đi!"

Nữ hài nháy mắt, tràn đầy tò mò.

Trong lúc nữ hài kinh ngạc vì một kẻ giết lợn làm nên thành tựu này, một vở kịch khác do Tô Bình Nam đạo diễn đã chậm rãi mở màn.

Cùng lúc đó, ở Busan Bổng Tử quốc.

Thi thể của hội trưởng Thạch Đông Sơ của tập đoàn Kim Môn đã được đưa tới một nhà tang lễ ở Busan.

Hắn chết rất thảm, toàn thân bị đè đến biến dạng hoàn toàn, điều này khiến lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Kim Môn cực kỳ tức giận.

Hội trưởng của doanh nghiệp vùng xám đứng đầu khu vực Busan đột nhiên tử vong, có thể nói là một hòn đá ném vào mặt hồ phẳng lặng. Vô số ánh mắt đổ dồn vào tập đoàn Kim Môn.

Rắn không thể mất đầu.

Tương tự, tập đoàn kiểu này nhất định phải lập tức chọn ra một người cầm lái mới, nếu không nhất định sẽ loạn.

Kim Môn hỗn loạn không có lợi cho bất kỳ ai. Thạch Đông Sơ thật sự là một nhân tài, trên con thuyền này có vô số hành khách muôn hình vạn trạng, không ai muốn thấy tình huống ấy phát sinh.

Nhưng vị trí hội trưởng sẽ rơi vào tay ai?

Người biết chuyện dùng chân cũng có thể đoán ra sẽ phát sinh sự kiện đẫm máu.

Bình Luận (0)
Comment