Bởi vì kết cấu của tập đoàn Kim Môn vô cùng phức tạp, có ba người có khả năng thăng chức nhất.
Một là phó giám đốc Trương Tú Cơ vốn là thủ lĩnh của Thiên Mục Phái. Mặc dù hội trưởng Thạch đè ép rất gắt, nhưng thực lực vẫn còn đó.
Hai là giám đốc điều hành Đinh Thanh từng là ông trùm độc chiếm khu cảng từ Quy Vĩ đến Sơn Hải. Nghe nói hắn qua lại thân thiết với Samsung và người Hạ quốc.
Ba là quản lý lâu năm Lý Trọng Cửu, phó thủ lĩnh của Hổ Phái. Sau khi hội trưởng Thạch chết, có thể nói là hắn đã hoàn toàn tiếp quản thế lực của Hổ Phái.
Ai ai cũng biết mâu thuẫn giữa ba người này. Vốn dĩ lúc Thạch Đông Sơ còn sống có thể trấn áp được bọn hắn, nhưng Thạch Đông Sơ qua đời ắt sẽ dẫn đến xung đột dữ dội.
Bầu không khí trong nhà tang lễ trên núi lạnh như băng.
Trong đại sảnh vốn vô cùng trống trải là những hán tử mặc vest đen đứng chật kín. Từ vị trí đứng của những người này có thể phân biệt địa vị một cách rõ ràng.
Ba người nắm quyền khác với những người còn lại, bọn hắn đứng khá gần. Ở khu vực chờ chỉ có một hàng ghế dài, vì vậy bọn hắn đành phải ngồi chung.
Người ngồi ngoài cùng bên trái là Trương Tú Cơ mặc bộ vest sáng màu, sắc mặt âm u, vẫn luôn im lặng không nói một câu.
Trong ba người, hắn là người lớn tuổi nhất, thực lực cũng yếu nhất. Cũng chính vì thế mà trước kia hắn không có nhiều hứng thú với vị trí hội trưởng. Nhưng một cuộc điện thoại thần bí sau cái chết đột ngột của hội trưởng Thạch đã nhen nhóm một đốm lửa trong lòng hắn.
Bên phải Trương Tú Cơ là Lý Trọng Cửu nổi giận đùng đùng như con sư tử bị xâm phạm lãnh địa, thỉnh thoảng hắn lại dùng ánh mắt nghi ngờ và ác độc liếc nhìn hai người còn lại, trong mắt viết đầy ba chữ không tin tưởng.
Đinh Thanh ở bên trái tỏ vẻ dửng dưng, hắn chỉ liên tục vân vê mấy đồng xu trong tay trái làm phát ra mấy tiếng vang lanh lảnh.
Thi thể của hội trưởng Thạch vẫn đang được trang điểm. Về vấn đề hắn chết tự nhiên hay là mưu sát, mỗi người có suy nghĩ riêng...
Có thể leo lên tầng lớp cấp cao của tập đoàn Kim Môn, không có ai là người lương thiện.
Kẻ ngu ngốc mềm lòng nương tay đã lên thiên đường từ lâu rồi. Phương pháp làm việc và lối tư duy của đám gia hỏa hung hãn vẫn còn sống sót này quyết định bọn hắn chỉ dùng ác ý lớn nhất để suy đoán về đối thủ.
"Nếu ta biết kẻ nào làm chuyện này thì ta nhất định sẽ diệt cả nhà hắn."
Lý Trọng Cửu nhìn gương mặt hai người còn lại, lạnh lùng gằn ra từng chữ từ trong kẽ răng.
"Đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn."
Trương Tú Cơ liếc nhìn Lý Trọng Cửu, đưa ra câu trả lời nước chảy không lọt. Còn Đinh Thanh ở bên cạnh lại thể hiện trực tiếp hơn nhiều...
"Được lắm, tính thêm phần ta..."
Đinh Thanh cười gằn: "Không phải chỉ mình ngươi biết giết người."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ai cũng hung ác. Không ai dời mắt đi, cứ thế nhìn chòng chọc đối phương.
Thuộc hạ hai bên cũng trợn mắt nhìn nhau, thậm chí hai bên còn có xu thế ra tay. Trương Tú Cơ cười khẩy. Hắn ước gì hai người này chết chùm mới tốt, đương nhiên sẽ không giảng hòa, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình.
"Được rồi."
Luật sư Phác của tập đoàn cắt ngang màn đối chọi giương cung bạt kiếm giữa hai người.
"Người thân của hội trưởng Thạch sắp đến đây, đừng khinh thường nữ nhân."
Lý Trọng Cửu là ứng cử viên do hội trưởng Thạch một tay nâng đỡ. Nghe vậy hắn là người đầu tiên dời mắt, chỉ lạnh lùng lườm Đinh Thanh và làm động tác cắt cổ.
Đinh Thanh đáp trả bằng một ngón giữa.
…
"Đại ca, Trọng Lâu ca sẽ không để yên đâu. Ta gọi điện bảo các huynh đệ đến đây cho an toàn."
Lý Tử Thành đi tới bên cạnh Đinh Thanh, thì thầm với hắn.
"Chờ cơ hội."
Đinh Thanh nói khẽ: "Tên này điên rồi, có cơ hội thì lập tức ra tay xử Lý Trọng Cửu."
…
"Bất kể chuyện hội trưởng có phải Đinh Thanh gây ra hay không cũng không thể giữ lại tên này."
Lý Trọng Cửu vừa ra khỏi nhà tang lễ đón người thân của hội trưởng Thạch cũng buông lời tàn nhẫn.
Sát khí hừng hực.
...
"Đúng như phỏng đoán của ta, Trương Tú Cơ nhận được cuộc gọi từ trưởng phòng Khương."
Trong tòa nhà văn phòng Cẩm Tú thuộc khu vực phồn hoa của Busan, Vạn Thu Sinh lộ vẻ hưng phấn. Hắn đã lăn lộn ở chốn công sở trong doanh nghiệp nhà nước nhiều năm, cũng chơi chiêu mấy chục năm, mấy thứ âm mưu quỷ kế này gần như là bản năng đã khắc vào xương tủy.
Nếu nói trước kia chỉ là mọi người cạnh tranh chức vị, thì hiện tại mỗi suy nghĩ, mỗi bước đi đều quyết định cục diện sinh tử của rất nhiều người, điều này càng làm cho hắn hưng phấn hơn.
"Người bên cạnh hắn nói là thời gian cuộc gọi này khoảng năm phút." Vạn Thu Sinh nói với Quách Quang Diệu đang nhăn nhó luyện phát âm tiếng Hàn: "Những người bên cạnh hắn nhận tiền làm việc, hẳn là đáng tin cậy. Quách tổng, hai người không quen biết không thể nào trò chuyện lâu như vậy, chắc chắn là bọn hắn đã đạt thành thỏa thuận nào đó."
"Ý ngươi là?"
Quách Quang Diệu đặt quyển sách học khẩu ngữ xuống rồi ngẩng đầu hỏi.
"Đây là một quốc gia bệnh trạng."
Giọng nói của Vạn Thu Sinh tràn đầy tự tin: "Đám cảnh sát dám công khai nhúng tay vào mấy chuyện này, vậy thì chúng ta có thể chơi hăng hơn!"
"Có ý gì?"
Quách Quang Diệu châm xì gà, giọng điệu nghiêm túc.
Lão đại Tô Bình Nam đánh giá Vạn Thu Sinh rất cao, vì vậy Quách Quang Diệu luôn coi Tô Bình Nam là thần tượng không dám xem nhẹ ý tưởng của người này.
Vạn Thu Sinh cười khẽ: "Đột nhiên ta phát hiện ra thân phận Thôi gia của Quách tổng là một cơ hội tuyệt vời. Quốc gia này thối nát rồi. Boss nói đúng, chúng ta thật sự có thể trở thành tài phiệt."
"Đầu tiên, chúng ta phải kết bạn với người này."
Dứt lời Vạn Thu Sinh đặt một bức ảnh trước mặt Quách Quang Diệu.
Một chàng trai tuấn tú để tóc ngắn.
"Thôi Đấu Nhật."
Vạn Thu Sinh cười khẽ: "Một nam nhân xuất thân nghèo khó, thi đậu kiểm sát viên dựa vào sức mình."
"Hắn thuộc phe Thạch Đông Sơ ư?"
Quách Quang Diệu hơi ngạc nhiên: "Trẻ thế?"
"Không phải."
Vạn Thu Sinh cực kỳ hưng phấn: "Tô tổng từng nói Cẩm Tú chúng ta không làm chó, nhưng có thể nuôi chó.
Ta đã điều tra hắn, đây là một con chó cực tốt."