Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 869 - Chương 869: Đây Là Một Cơ Hội Của Chúng Ta

Chương 869: Đây là một cơ hội của chúng ta Chương 869: Đây là một cơ hội của chúng ta

Câu nói tiếp theo của Vạn Thu Sinh cực sốc, khiến một người luôn bình tĩnh như Quách Quang Diệu cũng ngây ra.

"Thật ra ta còn một kế hoạch khác."

Quách Quang Diệu bình tĩnh hút vài hơi xì gà rồi mới trầm giọng hỏi: "Là sao?"

"Boss sai rồi, ta không đồng ý với kế hoạch của hắn."

Vạn Thu Sinh lộ vẻ tự tin: "Một tài phiệt mà thôi, bố cục quá nhỏ đối với tập đoàn Cẩm Tú đúng không?"

Quách Quang Diệu đứng dậy, sắc mặt lạnh như băng: "Lão Vạn, ta nghĩ ngươi biết rõ mình đang nói gì."

"Ta biết rõ."

Vạn Thu Sinh cực kỳ tự tin, vẫn bình tĩnh trước ánh mắt sắc như đao của Quách Quang Diệu: "Ta tự tin Cẩm Tú chúng ta có thể làm được."

"Ngươi chắc chứ?"

Quách Quang Diệu chỉ vào cổ áo mình: "Trước giờ Nam ca không hề keo kiệt với cấp dưới. Ngươi có biết tại sao cho đến bây giờ không ai có rồng vàng bốn móng không?"

"Tại sao?"

Sao Vạn Thu Sinh lại không biết thứ trên cổ áo đại diện cho cái gì chứ, giọng hắn hơi run rẩy.

"Nếu thật sự có thể làm được như ngươi nói."

Quách Quang Diệu ném một điếu xì gà cho Vạn Thu Sinh: "Ngươi là người đầu tiên."

Vạn Thu Sinh sững sờ.

Hắn từng gặp Mộ Dung Thanh Thanh ngang ngược bễ nghễ, cũng đã gặp Quách Quang Diệu ẩn nhẫn hung ác. Có thể nói những người này là hạc giữa bầy gà, nhưng cho dù như vậy bọn hắn cũng chỉ có rồng vàng ba móng mà thôi, không có ngoại lệ.

Bốn móng.

Ở Cẩm Tú giai đoạn hiện tại, đó là dưới một người, trên vạn người.

"Ta muốn quyền lợi gọi điện trực tiếp cho Tô tổng."

Vạn Thu Sinh nghĩ tới đây, sắc mặt đỏ bừng lên vì kích động."

"Được."

Quách Quang Diệu nói rất nghiêm túc: "Ở chỗ lão đại ngươi không được nói bậy, ngươi chắc chưa?"

"Ta chắc chắn."

Vạn Thu Sinh gật đầu.

Quách Quang Diệu chăm chú nhìn đối phương. Sau khi xác nhận nét mặt của đối phương không mảy may do dự, hắn chậm rãi gật đầu rồi bấm gọi cho Tô Bình Nam.

"Có việc gì?"

Điện thoại kết nối, giọng nói trầm thấp của Tô Bình Nam vang lên.

...

"Rốt cuộc ngươi muốn biết gì?"

Bạch Tùng không chịu nổi Nguyễn Tư Thanh cứ bám dai như đỉa, đuổi đến tận cửa phòng hắn: "Hôm nay ngươi vừa đến Thiên Đô, lẽ nào không mệt sao? Đi nghỉ đi."

"Mệt chứ!"

Nguyễn Tư Thanh gật đầu: "Nhưng ta càng muốn biết nội dung tiếp theo của cuốn sách kia, bởi vì ta vẫn chưa đọc xong."

"Cảm ơn."

Bạch Tùng nói một câu khách sáo, giọng điệu rầu rĩ: "Rất có thể ngươi là độc giả đầu tiên, cũng là độc giả cuối cùng..."

"Gì cơ?"

Nữ hài truy hỏi.

"Không có gì."

Bạch Tùng không trả lời cặn kẽ. Hắn mở cửa phòng ra: "Vào đi, có đầu có cuối, ta có thể kể cho ngươi."

"Cảm ơn, cảm ơn."

Có lẽ thân hình gầy yếu và gương mặt chất phác của Bạch Tùng đã tiếp thêm can đảm cho Nguyễn Tư Thanh, nữ nhân đánh bạo đi vào.

Bạch Tùng rót cho nàng một cốc nước, sau đó ngồi ở phía đối diện: "Ngươi đọc đến đâu rồi?"

"Giết lợn."

Nữ hài tò mò hỏi: "Tập đoàn Cẩm Tú khởi nghiệp bằng việc giết lợn ư?"

"Sao có thể chứ?"

Bạch Tùng bật cười.

Nam nhân nhấp một ngụm trà, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: "Một cuốn sách viết ra cần độc giả, có lẽ ngươi là độc giả duy nhất."

Hắn hắng giọng, bắt đầu kể từ chỗ nữ hài gợi ý.

Ban đầu sự việc rất thuận lợi, tuy không kiếm được nhiều tiền lắm, nhưng cuối cùng Tô Bình Nam không còn luống cuống nữa.

Trong tay có tiền, tất nhiên trong lòng không lo sợ.

Nhưng kiểu gì chả có ngoại lệ. Tô Bình Nam yên ổn hơn một tháng, cuối cùng cũng có người không nhịn được ra mặt.

Là thương nhân tất nhiên là muốn lợi nhuận.

Lò mổ cần chi phí, Tô Bình Nam và Đại Bình cũng cần phân chia một số lợi nhuận, khiến cho Tóc Vàng ở chợ nông sản huyện Trường Dương khó chịu.

Thường Cường Tóc Vàng là trùm sỏ kiểm soát thịt lợn ở chợ nông sản, hắn phát hiện thấy các hộ dân chịu bán giá thấp cho mình ngày càng ít, phần lớn người nuôi heo lựa chọn tự mở quầy bán hàng.

Hỏi ra nguyên nhân rất đơn giản.

Sau hai lần bán qua tay, lợi nhuận quá ít, giá cả mà hắn đưa ra không còn phù hợp với lợi nhuận của đám đồ tể.

Vì vậy Tóc Vàng tìm đến Đại Bình.

Biện pháp của hắn hết sức đơn giản ngang ngược. Thường Cường là đồ tể trời sinh, trên người mang theo sát khí.

Sau trận đánh tơi bời, Đại Bình khuất phục, thế rồi hắn đi tìm Tô Bình Nam.

"A Nam, chúng ta cam chịu thôi."

Hai mắt Đại Bình tím đen như gấu trúc, nét mặt sợ hãi. Dù sao cảm giác bị con dao giết lợn sáng loáng của Thường Cường kề sát cổ cũng chẳng tốt đẹp gì.

"Cái rắm ấy!"

Tô Bình Nam ngậm điếu thuốc lá, vẻ mặt hung ác.

...

Trong lúc hai người đang kể câu chuyện Thiên Đô ba mươi năm phong vân ở Cẩm Tú Sơn Trang, Vạn Thu Sinh cũng đang trình bày kế hoạch của mình.

"Tô tổng, trước khi trình bày kế hoạch, ta muốn đưa ra số liệu điều tra."

Sự tình quan trọng, hơn nữa đây là lần đầu tiên Vạn Thu Sinh trực tiếp đề xuất yêu cầu với Tô Bình Nam, cho nên hắn vô cùng cẩn thận.

"Nói đi."

Tô Bình Nam lời ít ý nhiều.

"Quốc gia này có hơn năm nghìn vạn dân, nhưng chỉ có một nghìn ba trăm kiểm sát viên. Hơn nữa, chế độ thực thi của bọn hắn là chế độ riêng, có thể thấy quyền lợi của bọn hắn lớn nhường nào."

"Điều quan trọng nhất là hệ thống kiểm sát không phải thể chế hợp nghị, mỗi người là một hệ thống riêng, điều này tạo cơ hội cho chúng ta."

Vạn Thu Sinh nói đến đây, giọng điệu trở nên cuồng nhiệt. Hắn đã lăn lộn trong thể chế này nhiều năm, mê nhất là quyền lợi.

"Ngưỡng cửa kiểm sát viên rất cao, nhưng bọn hắn có chế độ khiến người ta cực kỳ kinh ngạc."

"Chế độ gì?"

"Kiểm sát viên nhất định phải đậu vào trường Luật, quốc gia này cứng rắn đưa một một quyết định hoang đường khiến người ta nghẹn họng, đó là tỉ lệ trường Luật thông qua kỳ thi tư pháp không được thấp hơn bảy mươi lăm phần trăm."

"Ngưỡng cửa trường Luật là gì?"

Tô Bình Nam lập tức nắm bắt được trọng điểm.

"Tiền."

Vạn Thu Sinh cười cực kỳ nham hiểm: "Đã muốn làm chuyện xấu lại còn muốn tiếng thơm. Bọn hắn dùng mức học phí cao ngất ngưởng khiến vô số gia đình nghèo khó chùn bước."

"Dân thường không gánh nổi, nhưng chúng ta gánh được. Vì vậy đây là một cơ hội của chúng ta."

Bình Luận (0)
Comment