Tầng tám mươi Cẩm Tú, trong văn phòng của Tô Bình Nam.
Rốt cuộc văn nhân thất bại Bạch Tùng cũng được gặp nhân vật chính trong sách mà hắn đã tìm hiểu rất lâu.
Tô Bình Nam.
Gương mặt của nam nhân rất cương nghị, mặt mũi tuổi tác không hợp với vẻ chín chắn chững chạc của hắn. Tóc khá ngắn, trên người mặc bộ vest không biết là nhãn hiệu gì nhưng giá cả tuyệt đối không rẻ.
"Ngồi đi!"
Tô Bình Nam vẫy tay, nở nụ cười tao nhã, giọng nói ôn tồn.
Nhưng trong mắt Bạch Tùng, Tô Bình Nam chỉ đang dùng nụ cười tao nhã để che giấu bản tính hung bạo và tàn nhẫn của hắn, người này càng trở nên đáng sợ hơn.
Hắn nghe lời ngồi xuống.
Tô Bình Nam ném cho hắn một điếu xì gà, đồng thời hỏi: "Tại sao ngươi lại muốn viết câu chuyện của ta thành một cuốn sách?"
Bạch Tùng luống cuống bắt lấy điếu xì gà, tham lam hít một hơi.
"Đây chính là xì gà Havana của Cu Ba mà ngươi viết trong sách. Nhưng có một chỗ ngươi viết sai, nó còn đắt hơn ngươi tưởng. Nói đúng ra thì nó hẳn là Juliet số 2."
Dường như Tô Bình Nam đoán được Bạch Tùng đang nghĩ gì, giải thích rất cặn kẽ.
"Rất nhiều chuyện chỉ là ngươi nghe đồn, thật ra đều là tin vịt. Ta cực kỳ không tán thành điểm này."
Tô Bình Nam không nói tiếp, mà ném dao cắt xì gà cho Bạch Tùng chưa hút xì gà bao giờ, đồng thời nói sang chuyện khác: "Ngươi uống gì? Có người nói Brandy khá hợp với xì gà, ngươi có muốn thử không?"
Nam nhân không chờ Bạch Tùng trả lời, nói xong liền ấn nút: "Tiểu Địch, mang cho tác giả Bạch một cốc Hennessy."
Hương vị đậm đà của xì gà tràn ngập đầu lưỡi, Bạch Tùng nhìn ly Brandy màu hổ phách trước mặt mình, đột nhiên hiểu ra câu nói của lão côn đồ kia.
Tiểu Hồng Bào khác với toàn bộ côn đồ ba mươi năm nay.
Hắn là lưu manh thời đại mới, kiểu người uống cà phê, đọc báo tài chính, làm ăn đàng hoàng với ngươi.
Hắn chơi đao, nhưng am hiểu chơi phái hơn.
"Sau khi gặp ngươi, ta phát hiện ra mình có rất nhiều chỗ mình miêu tả quá hời hợt."
Sau khi Bạch Tùng uống hết một ly rượu, tác dụng của cồn khiến hắn thả lỏng hơn nhiều, cũng to gan hơn.
"Ngươi còn đặc sắc hơn tưởng tượng của ta."
"Rất tốt, ít nhất thì ta cảm thấy rất thú vị."
Tô Bình Nam chỉ vào bản thảo trên bàn làm việc: "Có nhiều chỗ ngươi quá chắc chắn. Ta không tốt như ngươi viết, thật ra rất nhiều việc chỉ nhằm mục đích kiếm tiền."
Bạch Tùng không trả lời, chỉ xin thêm một ly Brandy. Bỗng nhiên hắn phát hiện Tiểu Hồng Bào rất biết hưởng thụ cuộc sống, hương vị của Brandy phối với xì gà Havana khiến hắn đê mê.
"Ngươi viết sách đơn giản vì hai mục đích."
Tô Bình Nam nhìn Bạch Tùng sắc mặt đỏ gay, duỗi hai ngón tay.
"Một là cầu danh, hai là cầu lợi."
Thấy Bạch Tùng ngập ngừng muốn phản bác, Tô Bình Nam cười khẽ: "Đừng cố gắng thuyết phục ta, bởi vì sách viết về tam giáo cửu lưu không bao giờ được xã hội công nhận."
Bạch Tùng im lặng.
"Ta không cho phép đăng tải."
Giọng Tô Bình Nam trở nên lạnh lùng: "Nhưng ngươi đã cho ta một niềm vui bất ngờ, ta rất vui vẻ. Vì vậy ta sẽ mua lại, sau đó ngươi cầm tiền rời khỏi Thiên Nam, làm gì cũng được nhưng đừng viết về ta nữa, cũng không được viết bất kỳ chuyện gì về Thiên Đô."
"Ra giá đi!"
Tô Bình Nam kết thúc cuộc trò chuyện, nụ cười lại nở trên môi.
"Mười vạn."
Bạch Tùng nhìn thấy sự hung ác ẩn sâu trong mắt nam nhân. Sau vài phút suy nghĩ, hắn đưa ra một cái giá mà bản thân cho là thích hợp.
"Hơi ít."
Tô Bình Nam mỉm cười: "Ta đã tìm người tính lợi nhuận của một cuốn sách bán chạy. Một trăm vạn nhé!"
Con số Tiểu Hồng Bào đưa ra khiến Bạch Tùng sững sờ.
"Chủ yếu là ta vui vẻ, kế đó là ta thích đưa ra cho đối phương một điều kiện không thể từ chối. Ta tin ngươi sẽ giữ lời hứa."
Tô Bình Nam đứng dậy, vẻ mặt hơi kỳ lạ: "Có số tiền kia, cho dù ngươi ở đâu cũng sống rất tốt. Có lẽ một ngày nào đó ta nhắm mắt xuôi tay sẽ có người đột nhiên tìm thấy quyển truyện ký mà ngươi viết về cuộc đời ta."
"Ngài có thể viết một cuốn nhật ký."
Bạch Tùng tỉnh táo lại từ số tiền khổng lồ kia, chân thành nói: "Vậy thì tương lai sẽ rất thuận tiện."
"Nhật ký ư?"
Tô Bình Nam cười như không cười: "Ngươi cảm thấy mình sẽ viết tâm sự trong lòng cho người khác đọc sao?"
"Sẽ không."
Bạch Tùng nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
"Ta cũng vậy."
Tô Bình Nam cười to: "Thứ viết ra không phải lời thật lòng, mà là dối trá."
...
Bạch Tùng đi rồi. Trước khi rời khỏi Thiên Đô, hắn đến nhà Đinh Kiến một chuyến.
"Cữu cữu, ta phải đi rồi."
Hắn đặt một chiếc cặp da màu đen lên chiếc ghế ở cửa ra vào.
"Đi đâu?"
Đinh Kiến vui mừng ra mặt: "Tiểu Hồng Bào không làm gì ngươi chứ?"
"Không hề. Chắc là ta sẽ đi khắp nơi sưu tầm dân ca, đi thăm thú những nơi trước đây ta không thể đặt chân đến. Nếu gặp nữ hài ta yêu mến thì ta sẽ kết hôn."
"Tiểu Hồng Bào còn phức tạp hơn chúng ta tưởng, có điều hắn vui vẻ nhiều hơn tức giận."
Bạch Tùng cũng thả lỏng: "Có lẽ ta không về Thiên Nam nữa đâu, dù sao thì hiện giờ liên lạc cũng thuận tiện. Khi nào tìm được nơi an cư lạc nghiệp, ta sẽ gọi điện báo cho ngươi."
"Được."
Đinh Kiến không sướt mướt bi lụy, chỉ vỗ vai cháu trai: "Trên đường phải cẩn thận."
Sau khi Bạch Tùng rời đi, vợ Đinh Kiến phát hiện ra cặp da liền đuổi theo, nhưng Bạch Tùng đã biến mất không còn bóng dáng.
"Đứa nhỏ này bất cẩn quá."
Đinh Kiến nghe nữ nhân phàn nàn, mở cặp da ra. Mấy xấp tiền dày cộp bên trong khiến hắn hiểu ra tất cả.
"Đừng gọi nữa."
Nam nhân quát vợ: "Cháu trai ngươi biếu ngươi này, giữ cẩn thận."
Nam nhân đi vào nhà, nữ nhân ngây ngốc nhìn mấy vạn tệ trong cặp rất lâu. Sau khi tỉnh táo lại, nàng lập tức ôm chặt vào lòng, không nỡ buông tay.