Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 872 - Chương 872: Tô Nhất Nhị

Chương 872: Tô Nhất Nhị Chương 872: Tô Nhất Nhị

Quế Hoa cũng ôm nam nhân của mình không nỡ buông tay.

"Cẩu Tử, mới sống tốt lành một thời gian mà ngươi đã phải đi sao?"

Cho tới nay Quế Hoa mới cảm thấy mình sống không uổng phí.

Ở nhà tầng, cửa sổ vừa to vừa sáng sủa, trong nhà lắp đặt các thiết bị xa hoa khiến nàng cứ ngỡ nơi đây là điện Kim Loan trong diễn nghĩa thời cổ đại. Phòng vệ sinh ở trong nhà, nàng không biết mình đã mỉm cười tỉnh lại trong mơ bao nhiêu lần.

"Phải đi."

Lý Thiên Cẩu thân mật vuốt tóc mái của vợ: "Chăm sóc con trai cẩn thận, ta để tiền trong chạn bát."

"Ừm."

Nữ nhân nhìn gương mặt đã biến dạng hoàn toàn, trở nên dữ tợn của nam nhân, sau đó nói một câu chất phác: "Người ta cứu mạng ngươi, còn cho nhiều tiền như vậy, ngươi phải làm việc chăm chỉ nhé!"

"Yên tâm đi, nghề cũ là sở trường của ta."

Lý Thiên Cẩu mỉm cười, mở cửa ra, không quay đầu lại...

Lý Thiên Cẩu sống sót, nhưng gương mặt bị hủy.

Huynh đệ Khổng gia và đám thôn dân kia vốn muốn lấy mạng Lý Thiên Cẩu, đương nhiên sẽ không ra tay lưu tình. Nhất là mấy vết chém trên mặt trông như con rết to, cực kỳ đáng sợ.

Quế Hoa nhìn nam nhân xuống nhà, sau đó lên một chiếc xe ô tô màu đen đầy khí thế rồi rời đi.

Nữ nhân không biết ô tô nhãn hiệu gì, tất nhiên cũng không nhận ra đó là Mercedes-Benz việt dã cực kỳ đắt đỏ.

Nàng cũng không hiểu đạo lý đao to búa lớn gì. Nàng chỉ biết là chủ nhân của chiếc xe ấy đã ban cho nam nhân của nàng sinh mệnh thứ hai, cho con trai của nàng một tương lai tốt đẹp, thế là đủ rồi.

Bất kể Cẩu Tử làm gì.

Văn Tiểu Địch bưng trà vào phòng, không khỏi giật mình trước dáng vẻ của đối phương. Trong nửa tiếng tiếp theo, từ đầu đến cuối nữ hài không dám nhìn thẳng Lý Thiên Cẩu. Có thể thấy tướng mạo hiện giờ của Lý Thiên Cẩu đáng sợ cỡ nào.

"Thói quen của mỗi người sẽ dần thay đổi, bao gồm cả ngươi và ta."

Tô Bình Nam nhìn Lý Thiên Cẩu hút xì gà ho sặc sụa, nói bóng nói gió.

"Ta biết rồi."

Lý Thiên Cẩu vẫn kiệm lời như xưa. Tất cả những gì trước mắt đều mới lạ khiến hắn hơi gò bó.

"Không nên dùng cái tên Lý Thiên Cẩu này nữa. Ta đã làm lại hộ khẩu cho ngươi. Ở Thiên Nam, muốn thêm người không phải chuyện khó."

Tô Bình Nam ném cho Lý Thiên Cẩu một tấm chứng minh thư: "Có thân phận trong sạch thì sau này ngươi làm gì cũng tiện.

"Tui... Ta hiểu đạo lý này."

Có lẽ văn phòng tráng lệ và hiện đại khiến Lý Thiên Cẩu cảm thấy áp lực, không thể thốt ra chữ "tui" quen thuộc, đành đồi thành chữ "ta".

"Tô Nhất Nhị."

Cái tên trên chứng minh thư cực kỳ đơn giản.

Thấy Lý Thiên Cẩu xem kỹ, Tô Bình Nam mỉm cười giải thích: "Thật sự là không nghĩ ra, càng đơn giản càng tốt."

"Ta không có ý kiến."

Lý Thiên Cẩu, hiện tại là Tô Nhất Nhị gật đầu: "Ta khỏe rồi, cần ta làm gì?"

"Ban đầu ta định cho ngươi sang Bổng Tử quốc một chuyến, nhưng một đối tác làm ăn của ta đột nhiên gặp phải chuyện khó giải quyết. Ta nghĩ đi nghĩ lại, quyết định để ngươi đi giải quyết phiền phức này trước."

Tô Bình Nam ném cho Tô Nhất Nhị một xấp tài liệu: "Lục Viễn sẽ nói rõ với ngươi trên đường đi. Đây là cách làm việc của Cẩm Tú, ngươi phải mau chóng thích nghi."

"Vâng."

Tô Nhất Nhị cầm tài liệu rồi đứng dậy: "Ta không giỏi ăn nói, nhưng sẽ làm tốt công việc, Tô tổng cứ yên tâm."

"Gọi là Nam ca đi!"

Tô Bình Nam cười khẽ: "Đừng để ta thất vọng."

Nơi Tô Nhất Nhị cần tới là Tấn Châu.

Nguyên nhân rất đơn giản, ông chủ Ngưu đã xảy ra chuyện. Hắn không sao, chỉ bị dọa chết khiếp. Nhưng kẻ tàn nhẫn nhất Liêu Đông từng là vệ sĩ số một dưới trướng hắn lại không may mắn như vậy.

Bốn nhát dao, hai nhát ở eo, một nhát ở bụng, một nhát trên cánh tay. May mà mạng Phạm Đức Bưu chưa tận, vẫn còn sống sót.

Rốt cuộc cái tên dựa vào khoác lác kiếm được lương tháng tám vạn đã đá phải ván sắt.

Xưa nay ngành than đá được mệnh danh là vàng đen làm mưa làm gió, những ông chủ phát tài dựa vào than đá kia chẳng phải người lương thiện, ai cũng có thân thế phức tạp, hơn nữa còn ác độc.

Hiện tại đang cải cách than đá, không ai muốn tụt lại phía sau. Ngươi động chạm đến đường tiền tài của ta, vậy thì ta sẽ chặn đường sống của ngươi.

Ở thời đại dã man này, quan điểm trên rất công bằng.

Đương nhiên nếu ngươi đủ to gan và đủ thực lực trấn áp thì lợi nhuận trong đó cũng đủ cho ngươi ăn đến miệng bóng nhẫy. Chẳng cần nghĩ cũng biết ông chủ Ngưu sát nhập mỏ than huyện Ninh Vũ gây ra sóng gió nhường nào.

Ban đầu ông chủ Ngưu rất cẩn thận.

Đầu tiên hắn móc nối quan hệ với bên trên, dọn dẹp những mỏ than ở huyện Ninh Vũ bảo vệ môi trường, ngừng kinh doanh để chỉnh đốn.

Mục đích làm vậy rất đơn giản.

Rất nhiều chủ mỏ nhỏ lẻ nợ nần không vực dậy nổi, như vậy thì không thể tối đại hóa lợi nhuận, đồng thời giảm thiểu thua lỗ.

Sự việc xảy ra nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Có thể nói là cả Khai thác mỏ Quảng Phát lẫn tập đoàn Cẩm Tú đều xem nhẹ mức độ khó chơi của đám chủ mỏ than nhỏ lẻ này. Điểm này khác xa dự tính ban đầu của bọn hắn.

Tại sao trước đây bọn hắn lại lựa chọn than đá Ninh Vũ, từ bỏ xí nghiệp than Tuyền Thủy? Điểm mấu chốt nhất là đa số chủ của năm mươi lăm quặng mỏ không phải người Tấn Châu mà là người Ôn Châu.

Ông chủ Ngưu là một trong những địa đầu xà máu mặt nhất, xét ở một mức độ nào đó thì hắn có ưu thế lớn tự nhiên về chính sách. Huống chi gia thế của ông chủ Ngưu ở Tấn Châu cũng đủ hùng hậu.

Khai thác mỏ Quảng Phát khí thế rầm rộ.

Sau khi có tập đoàn Cẩm Tú đầu tư, ông chủ Ngưu lại dùng ba mỏ than ở Đồng thành có lượng dự trữ lên tới trên hai nghìn vạn tấn để thế chấp lấy khoản vay một tỉ.

Có thể nói là Ngưu Quảng Phát đã thể hiện đầy đủ thói đánh cược của chủ mỏ thời đại này.

Nếu thành công thì ông chủ Ngưu có vốn liếng tiếu ngạo giang hồ. Nếu thất bại thì mượn lời nói của hắn, đó là cút ra khỏi Tấn Châu, chạy tới Thiên Nam yên ổn làm nhị lão bản của đội bóng của hắn.

Nói thì nói vậy, nhưng trên thực tế Ngưu Quảng Phát đã quyết chiến đến cùng.

Bình Luận (0)
Comment