Sau khi mượn cớ bảo vệ môi trường, dừng kinh doanh để chỉnh đốn, Ngưu Quảng Phát đề xuất hai ý kiến thu mua.
Một là đánh giá thực chất, lấy khoáng sản than đá làm giá thành, Khai thác mỏ Quảng Phát thu mua năm mươi mốt phần trăm cổ phần của bọn hắn. Những người nhập cổ phần tự động trở thành cổ đông nhỏ của Khai thác mỏ Quảng Phát, nhưng chỉ có quyền hưởng hoa hồng, không có quyền quản lý.
Hai là bổ sung điều khoản giá cả tài nguyên vào hợp đồng thu mua.
Lấy văn bản ngày 28 tháng 7 Tấn Châu hoạt động làm mốc, trước mốc thu mua một trăm phần trăm theo điều khoản giá cả tài nguyên, sau mốc thu mua dựa theo năm mươi phần trăm.
Đám mãnh long hỗn thế này không có ý kiến gì về điều đoản thứ nhất, vấn đề là ở điều khoản thứ hai.
Có ba mươi mốt quặng mỏ ký hợp đồng sau mốc, vì vậy Khai thác mỏ Quảng Phát ăn hơi khó coi.
Ông chủ Ngưu không thèm để ý.
Vốn liếng tích lũy từ trước đến nay đều là trắng trợn cướp đoạt. Kiếm tiền mà, nham hiểm gian trá chẳng có gì mất mặt, lão tử cứ đi đường ngang ngõ tắt đấy! Đây là suy nghĩ đặc biệt của ông chủ Ngưu.
Không phải không có ai tranh cãi.
"Lão tử hỏi luật sư và chuyên gia rồi, hoàn toàn hợp lý hợp pháp. Không phục hả?"
"Đi Thịnh Kinh kiện lão tử đi!"
Ông chủ Ngưu hoàn toàn chiếm ưu thế chính sách cực kỳ vênh váo.
Hắn thật sự cảm thấy đã cầm chắc thắng lợi.
Nguồn than đá Tấn Châu cực kỳ hỗn loạn, Đầu tư Tấn Châu bị thế lực khắp nơi ngoài sáng trong tối chỉnh cho sứt đầu mẻ trán, tập đoàn Thăng Hoa thì bị xí nghiệp than Tuyền Thủy ngáng chân. Đây là cơ hội tốt nhất cho Ngưu Quảng Phát.
Vả lại hắn đã xác định ngân hàng sẽ giảm lượng tiền lưu thông, sao có thể không đắc ý?
Tuy nhiên, hắn quên rằng công khai không được thì lén lút, trắng không được đến đen.
Chỉ cần ông chủ Ngưu ngươi chết, vượt qua giai đoạn này thì mọi người sẽ có hi vọng.
Vì thế mới xảy ra vụ việc kinh tâm động phách.
Người Ôn thành đoàn kết, ngươi dám đến thì ta tuyệt đối không chịu thua.
...
Khai thác mỏ Quảng Phát từng bước ép sát, những người Ôn thành không phải chưa từng nghĩ đến việc thỏa hiệp.
Các ông chủ nơi đó ngồi lại bàn bạc, còn những người định thỏa hiệp thì không giữ được bình tĩnh.
Điều kiện đầu tiên nhìn bề ngoài thì rất công bằng, nhưng mọi người cũng không phải là kẻ ngốc. Bọn hắn không hề có quyền quản lý, mà chỉ có quyền chia lợi nhuận.
Ha ha.
Ngươi ném hàng ngàn vạn thậm chí là hàng tỷ tiền thật bạc thật vào đó, nhưng ngay cả tiền thu được bao nhiêu, hàng hóa đi về đâu đều không biết, làm sao dám tin tưởng được nữa. Không phải bọn hắn không nghe ngóng tin tức về ông chủ Ngưu. Hắn đối nhân xử thế rất tốt, nhưng trong kinh doanh thì đã quen với việc ăn tươi nuốt sống người khác.
Còn điều kiện thứ hai.
Chỉ có thể nói rằng ông chủ Ngưu đủ tàn nhẫn.
Trước hết, những cố vấn dưới quyền hắn đã thực hiện chính sách một cách triệt để, chiếm giữ tính đúng đắn của đường lối chung. Hơn nữa, ông chủ Ngưu hiểu rõ đạo lý miếng thịt này không thể ăn cùng nhau, vậy nên điều kiện này đã trực tiếp phân chia một phần ba số người.
Những ông chủ nhỏ ở Ôn thành này khác với những tên hổ đất địa phương đó. Người ta ăn được mấy phần lợi nhuận, nên có thể thoát thân và lùi về tận hưởng sự giàu có. Bọn hắn thì khác, vì vay nặng lãi nên không có khả năng chi trả.
…
"Bây giờ là mùa hoàng kim, dừng một ngày công sẽ mất mấy chục vạn. Tên Ngưu Quảng Phát này muốn chúng ta chết à."
Người đang nói là một ông chủ trẻ tuổi họ Từ.
Cũng khó trách hắn nói như vậy.
Mặc dù hắn là người đến đây muộn nhất, nhưng hắn là người đầu tư nhiều nhất. Mắt thấy năm nay vận may khá tốt, thị trường than đá có dấu hiệu khởi sắc.
Nhưng ngay lúc hắn đang mừng thầm vì đầu tư thành công, thì một tin tức như sét đánh ngang tai truyền tới. Tấn Châu tích hợp nguồn năng lượng than đá, trong huyện tuyên bố đình chỉ sản xuất để chấn chỉnh. Vì một phần vốn để thu mua khoáng sản của hắn đến từ các khoản vay tư nhân, vậy nên lãi suất cao một cách đáng sợ. Mấy ngày nay có thể nói hắn đã sầu đến bạc đầu.
"Ban ngày chúng ta dừng lại, ban đêm bắt đầu làm việc."
Một ông chủ khác tàn nhẫn nói: "Bất kể chính sách sau này thế nào, có thể lấy lại bao nhiêu thì lấy lại bấy nhiêu."
"Đúng vậy, chúng ta cứ thoái thác trước, để xem ai mất nhiều hơn."
Mọi người bàn tán rôm rả rồi đưa ra quyết định. Về việc có ai quan tâm đến chuyện các mỏ khai thác tư nhân bị yêu cầu đóng cửa này hay không, đã bị những người này xem nhẹ, ha ha.
Cống hiến của mọi người những ngày qua là vô ích sao? Nếu muốn tuân thủ chính sách một cách nghiêm túc thì được thôi.
Ăn của ta rồi thì nhả ra cho ta.
…
Trên thế giới không có bức tường nào không lọt gió, huống chi là gióng trống khua chiêng như vậy. Bất kỳ ai sử dụng xe than có bật đèn pha, chỉ cần không bị mù đều có thể nhìn thấy được. Cứ như vậy đương nhiên Ngưu Quảng Phát sẽ không bằng lòng.
Hắn bắt đầu gây áp lực thông qua cấp trên.
Quan trên bàng quan. Bên dưới đã sớm được ăn no, nhưng kết quả thu lại mỗi lần đều rất thấp, khiến ông chủ Ngưu tức giận.
Lão Ngưu ta không nổi giận, ngươi sẽ nghĩ ta dễ bắt nạt phải không? Được rồi, các ngươi không quản thì ta quản.
Ngươi nói thiếu nhân lực?
Được, tiền lương ta sẽ chịu, ta cũng sẽ tìm thêm người. Các ngươi đứng trên danh nghĩa là được. Không còn cách nào khác, các bộ phận liên quan chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.