Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 874 - Chương 874: Tiểu Quảng

Chương 874: Tiểu Quảng Chương 874: Tiểu Quảng

Sau đó, ông chủ Ngưu bắt đầu tập hợp nhân lực của mình, hùng hổ dẫn theo sáu người lái xe tải. Người nào người nấy đều cao to vạm vỡ, cùng với chiếc cuốc sắt cầm trong tay, đúng là rất có khí thế.

Lão Ngưu vô cùng đắc ý, hừng hực khí thế bao vây sáu cổng lớn. Nếu như không phải chưa xin phép, ông chủ Ngưu hận không thể lôi biểu ngữ ra.

Ở bốn lối ra, hắn đều sắp xếp một nhóm người. Nhìn thấy chiếc xe nào đang kéo than thì bắt buộc nó phải dừng lại, sau khi đánh đập dã man thì gửi đến bộ phận liên quan. Để cho có tình có lý, mỗi người của hắn còn sao chép tài liệu đầu đỏ, sau khi niêm phong thì dán ở giữa cửa.

Vừa đến đã đánh, cuốc sắt bay loạn xạ, văn kiện cũng theo đó dính đầy máu tươi, đúng là khiến người ta nghẹn lời.

Tất cả những gì ông chủ Ngưu làm đều đúng, sai lầm duy nhất của hắn là hắn đã phái ra cao thủ tuyệt thế trong mắt hắn làm đại ca dẫn đội.

Kẻ tàn nhẫn nhất Liêu Đông, Bưu ca.

Phạm Đức Bưu.

Với tư cách là đại đội trưởng, hắn lại đắc ý thay đổi tạo hình của mình.

Sau khi xem Trần Hạo Nam trong phim Người trong giang hồ, Phạm Đức Bưu giống như được khai sáng. Không phải là hắn không làm được, thì ra là do tóc của hắn quá ngắn mà thôi. Mặc dù hắn đã làm một sợi xích vàng to bằng ngón tay cái đeo trên cổ, nhưng rõ ràng là khí chất của hắn vẫn chưa đủ.

Để thuyết phục mọi người, cộng thêm việc tóc dài ra quá chậm, vậy nên Bưu ca đã chi rất nhiều tiền, nhờ người đến Cảng thành làm một bộ tóc giả. Sau đó đội lên đầu một cách công khai...

Gió ở mỏ than Ninh Vũ không lớn. Mỗi lần Bưu ca xuất hiện, đầu to cổ thô, mái tóc dài đón gió cùng với khuôn mặt dữ tợn của hắn mang lại cảm cảm giác coi thường mọi thứ.

...

"Xuống tay vừa... vừa phải thôi."

Phạm Đức Bưu nghênh ngang ngồi trên băng ghế chặn ở ngay ngã tư, nước miếng bay tứ tung. Hắn có thói quen nói lắp khi kích động. Chỉ là hắn nghĩ rằng điều này sẽ làm tăng thêm khí chất của hắn, à không, ảnh hưởng đến dáng vẻ ngọc thụ lâm phong của mình.

"Đã biết, Bưu ca."

A Hổ ở bên cạnh buồn bực gật đầu.

Hắn là một trong những người ưu tú của đội bảo vệ của Khai thác mỏ Quảng Phát. Mặc dù hắn luôn cảm thấy cái tên ngày nào cũng tự xưng là người đánh đâu thắng đó, đã gây ra vô số vụ thảm án này không đáng tin cậy, nhưng sự uy nghiêm của ông chủ Ngưu khiến hắn chỉ có thể giữ thắc mắc ở trong lòng.

"Thế nào? Có... có ý kiến gì sao?"

Bưu ca mỉm cười, lộ ra vẻ mặt cao thủ cô đơn: "Từ vẻ mặt của ngươi, ta có thể biết được là ngươi không hiểu gì cho lắm."

"Bưu ca, vẻ mặt gì chứ?"

A Hổ hỏi.

"Giang hồ khó khăn, làm người phải chừa lại một đường để sau này còn gặp lại. Hoạn nạn có nhau, đó mới là giang hồ."

Bưu ca tỏ vẻ từng trải nói: "Ngươi còn non lắm, phải học những thứ này nhiều hơn."

"Ồ."

A Hổ bắt đầu kính nể. Mặc dù Bưu ca đầu to, đeo bộ tóc dài khiến hắn nhìn cực kỳ chướng mắt, nhưng vừa nhìn đã biết là một tay giang hồ lão luyện.

"Cảm ơn Bưu ca nhắc nhở."

A Hổ chân thành nói thêm một câu.

"Ừm, không tệ. Đúng là tuổi trẻ có hiểu biết."

Bưu ca đỡ bộ tóc giả bị gió thổi lệch đi, lộ ra vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dạy.

Chiêu này của Ngưu Quảng Phát đã có tác dụng ngay lập tức. Thực sự ngăn chặn được các hành vi vận chuyển và khai quật của những chủ hầm mỏ này.

Có hơn hay không, đương nhiên phải làm một trận mới biết được. Ông chủ Ngưu ngươi có đội bảo vệ, Ôn thành bọn ta lại không có sao?

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Đầu tiên là thăm dò tình hình. Cái danh kẻ tàn nhẫn nhất của Bưu ca quả thực rất có uy lực. Để đảm bảo thành công mở ra bốn con đường trong một lần, một người đã được chọn tiến vào tầm ngắm của những người này. Đó là Tiểu Quảng của Ninh Vũ...

Với mỏ than lớn như vậy ở Ninh Vũ, tất cả mọi người ở đây đều kiếm sống bằng cách mò vàng. Kẻ có thể khiến mọi người công nhận là tàn nhẫn nhất thì khỏi phải nói cũng biết hắn là người thế nào rồi.

Tiểu Quảng, hai mươi bảy tuổi.

Tên thật của hắn là Triệu Quảng Vũ. Sinh ra trong gia đình có truyền thống làm thợ rèn, tính tình hiền lành chất phác. Kết quả đến đời của hắn, sự tàn nhẫn và hung bạo được tích lũy trong nhiều đời hiền lành chất phác đột nhiên bùng phát ở hắn.

Hắn có khuôn mặt giống lừa và một đôi mắt giống sói. Bình thường hắn là người rất ít nói và trầm tính. Chỉ là thỉnh thoảng tay trái của hắn sẽ vô thức run lên, đây là di chứng của một lần cướp khoáng sản để lại.

Không ai dám lấy chuyện này ra đùa cả, cũng không còn ai nhớ rõ chuyện này cả. Từng có một ông chủ lớn ra tay hào phóng thầu một mỏ khoáng sản. Người này rất thích kết thêm bạn mới, nên thường hay qua lại với Tiểu Quảng cũng xem như là thân thiết. Nhưng trong một bữa tiệc, hắn đã vô tình lấy tay trái của Tiểu Quảng ra làm trò đùa.

Sắc mặt Tiêu Quảng u ám, sau đó đứng dậy chỉ nói đúng một câu: “Đây là lần cuối cùng ta làm anh em với ngươi.”

Sau khi Tiểu Quảng rời đi, ông chủ lớn đã không nhịn được chửi rủa vài câu. Có lẽ trong đầu hắn nghĩ rằng Tiểu Quảng cái thá gì chứ, chẳng qua chỉ là con chó của hắn mà thôi.

Lần thứ hai, Tiểu Quảng giúp ông chủ lớn xua đuổi một con di long, ông chủ lớn đã rất vui vẻ đãi hắn một bữa. Trong bữa tiệc, ông chủ lớn say rượu không tỉnh táo, cố ý pha trò bằng cách chỉ vào một thùng tiền trên bàn: “Tiểu Quảng, tay trái của ngươi không tiện, không nhấc nó lên được đâu.”

Tiểu Quảng nhìn ông chủ lớn một cách lạnh lùng, sau đó bước ra ngoài. Ngay tối hôm đó, ông chủ lớn bị dí súng vào đầu, chém đứt hai sợi gân tay.

Lúc đầu ông chủ lớn không chịu cho qua, sau đó hắn lại biến mất một cách kỳ lạ. Người vợ ăn mặc đẹp đẽ của hắn đã vui vẻ bán đi mỏ quặng, tránh xa nơi có phần lạc hậu này.

Đây chính là Tiểu Quảng.

Đây chính là đối thủ mà Phạm Đức Bưu vẫn đang vui vẻ bắt chước Trần Hạo Nam mỗi ngày kia không bao giờ ngờ tới.

Bình Luận (0)
Comment