“Ta không thích tên này.”
Làn khói xanh bay quanh người người nam nhân, Tô Bình Nam híp mắt: “Hắn là một tên cố chấp, loại người này là đáng sợ nhất.”
“Hơn nữa, hắn đã thấy Tô Nhất Nhị lên thuyền, chuyện này đã cho hắn niềm tin.”
Trang Tử Cường gật đầu.
“Ngươi đến Lâm Hải làm hai việc.”
Tô Bình Nam nói: “Đầu tiên, ai đã để lộ tin tức xin phép, hãy lôi hắn ra.”
“Được.”
Trang Tử Cường nở nụ cười dữ tợn.
“Thứ hai, thứ đè gãy lưng lạc đà thường là cọng rơm cuối cùng. Nghe nói ngân quỹ Quảng thành cấp cho Hồ tiên sinh rất eo hẹp, cho nên chúng ta sẽ dùng một thủ đoạn rất thông thường.”
Nhìn Trang Tử Cường còn hơi sững sờ, Tô Bình Nam cười lớn: “Nhớ kỹ! Thủ đoạn hữu hiệu chính là thủ đoạn tốt nhất, không cần lần nào cũng phải đổ máu hay gây phiền phức.”
“Đã biết làm thế nào chưa? Hãy đến Lâm Hải tìm mấy tên cảnh sát ở Quảng thành. Học hỏi Hàn Cử Nhân danh tiếng lẫy lừng năm đó.”
Tô Bình Nam kết thúc chủ đề.
“Hàn Cử Nhân danh tiếng lẫy lừng?”
Tiểu Trang đột nhiên gật đầu: “Ta biết phải làm thế nào.”
…
Từ danh tiếng lẫy lừng đi chung với Hàn Cử Nhân không phải là một tính từ, mà là một bí danh.
Nhắc đến Hàn Cử Nhân, có lẽ thế hệ trẻ bây giờ rất ít người biết đến. Nhưng vào đầu và cuối những năm tám mươi, người này có thể nói là vô cùng nổi tiếng. Nhắc đến người này, tất cả mọi người đều nói đến một cụm từ.
“Danh tiếng lẫy lừng.”
Hàn Cử Nhân.
Một trong những người xuất chúng của Thiên Đô. Trong quyển “Thiên Đô ba mươi năm phong vân” của Bạch Tùng không được xuất bản, người này chiếm rất nhiều trang.
Người này có xuất thân không tốt. Cái không tốt này phụ thuộc vào thời đại. Nếu là một trăm năm trước thì nó lại tốt đến mức không thể tốt hơn. Bởi vì Hàn gia đã là đại địa chủ mấy đời của Thiên Đô.
Trải qua mười năm gặp nạn mà vẫn còn sống sót từ khi sinh ra, Hàn lão gia đã chọn cái tên ngập tràn hy vọng này cho cháu trai của mình.
Hàn Cử Nhân.
Mặc dù sinh ra trong gia đình khá giả, nhưng cuộc đời hắn lại không tốt chút nào. Hắn nghèo tới mức không có gì trong tay, cũng không có lối thoát. Trong thời đại không có văn hoá đó, văn chương của hắn không có điều kiện phát triển.
Các phần khác đều rất kém.
Võ? Hàn Cử Nhân không dám.
Đùa cái gì chứ, sau mười hai giờ đêm ở Thiên Đô lúc đó, chỉ cần ngươi dám lang thang trên đường phố, quay đầu lại có thể gặp đến ba tên liều mạng.
Do đó, nghe nói người này sau khi thiền định và nhịn đói ba ngày trong ổ của mình thì đã giác ngộ.
Hắn đã phát minh ra một thuật ngữ mà sau này đã trở nên nổi tiếng.
Ăn vạ.
Nếu nói về ăn vạ, nó không thuyết phục được những tay xã hội đen kiêu ngạo ở Thiên Đô. Điểm quan trọng là người này chọn đối tượng ăn vạ quá trâu. Lần đầu xuất mã không chỉ trực tiếp đụng đầu thẳng vào một trong bảy chiếc xe mà cảnh sát ngồi trong.
Hắn thực sự tàn nhẫn.
Không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì, có thể là hắn đói đến hoa mắt, hoặc thật sự không muốn sống nữa. Cả người hắn chui vào gầm chiếc xe Lada chạy nhanh như bay nhập khẩu từ đất nước gấu Bắc cực.
Đội trưởng đội cảnh sát chịu trách nhiệm về các chi phí y tế, đền bù thất nghiệp, thậm chí còn giúp hắn tìm một công việc tạm thời.
Nhưng Hàn Cử Nhân không dừng lại ở đó, hắn bắt đầu sự nghiệp ăn vạ rực rỡ của mình.
Lúc hắn trâu nhất đã đi đến bước nào rồi?
Lúc đó Thiên Đô cũng nghèo, ngay cả công ty cũng không mua nổi tám chiếc Lada (ô tô nhập khẩu từ đất nước gấu Bắc cực lúc chưa giải thể vào giữa những năm 1980) Hắn từ từ ăn vạ từng bên một.
Hơn nữa, cái mạng của người này cực kỳ dai. Mỗi lần đều bị tông trúng đều rất mạnh, ai chứng kiến cảnh tượng ăn vạ của hắn cũng đều khiếp sợ. Đáng tiếc là không có video quay lại. Nếu không trình độ yêu nghề của người này truyền lại đủ để khiến thế hệ trẻ sau này noi theo tấm gương của hắn phải xấu hổ.
Lada không tông hắn, vậy thì hắn tông vào xe mô tô.
Thời điểm nổi tiếng nhất, chỉ cần Hàn Cử Nhân hắn đứng trên phố, sẽ không có một chiếc xe cơ giới nào trong vòng năm trăm mét quanh đó.
Lúc này Hàn Cử Nhân đã có biệt hiệu danh tiếng lẫy lừng thở dài thườn thượt, lộ ra vẻ mặt cao thủ cô đơn.
…
Hầu hết mọi người đều có thần tượng mà mình ngưỡng mộ, đương nhiên Kiều Phi Vũ cũng không ngoại lệ. Chẳng qua là khác với những người trẻ tuổi thích ngôi sao Hồng Kông hay Đài Loan, thần tượng của hắn là cấp trên của mình, Hồ Quốc Khôn.
Kiều Phi Vũ từ nhỏ đã dốc lòng diệt trừ cái ác, làm một công chức tốt phục vụ nhân dân. Hắn được nhận vào trường đại học cảnh sát ở Quảng thành với số điểm xuất sắc. Sau khi tốt nghiệp, thậm chí hắn còn không tiếc từ bỏ công việc văn phòng thoải mái nhàn hạ chỉ để theo đuổi thần tượng của mình.
Có tổng cộng chín người trong nhóm của Hồ Quốc Khôn, và hắn là người có niềm tin kiên định nhất vào Hồ Quốc Khôn. Nếu Hồ Quốc Khôn nói Cẩm Tú có khả năng là một con cá lớn đang ẩn mình, thì chắc chắn là như vậy. Đây chính là sự tin tưởng tuyệt đối của hắn dành cho Hồ Quốc Khôn, qua những chiến công rực rỡ trong nhiều năm qua.
Đây là lần đầu tiên Kiều Phi Vũ dẫn đội một mình ở Lâm Hải. Nói là dẫn đội, nhưng thực ra chỉ có ba người. Thẻ ngân quỹ ở trên cấp cho rất nghiêm ngặt, ba người có thể đến đây là vì nể mặt Hồ Quốc Khôn.
Hai nam một nữ, để không thu hút sự chú ý của đối phương, Kiều Phi Vũ và Nhậm Hồng đi cùng dứt khoát đóng giả làm một cặp đôi. Còn về đồng nghiệp Vương Tuyển Văn, thân phận bên ngoài của hắn là chủ một nhà hàng ở Quảng thành đến kiểm tra giá hải sản.